Hai ngày sau, Tề Mục và Cổ Hoài Bích cuối cùng cũng ra khỏi phòng, bởi vì tiêu hao thể lực quá nhiều, nên hai người nhào vào ăn một bữa no căng.
Sở Ngọc Liên đã đứng chờ từ lâu, nàng hiện tại chỉ muốn biết sư huynh nghĩ như thế nào, nam nhân không hề ghê tởm, tức giận vì giải dược là Tề Mục, ngược lại còn mặt mày ôn nhu gắp đồ ăn cho đối phương……
Lão nhân cũng ngồi ở bàn ăn âm thầm quan sát, ông biết hai nam nhân kết hợp không phù hợp luân lý, nhưng đứa trẻ này nhìn sao cũng làm người ta thấy thích, ít nhất thuận mắt hơn cái cô gái nhỏ ngồi bên cạnh nhiều.
Sau khi Cổ Hoài Bích ăn no, vẻ mặt liền nghiêm túc đối diện với gia gia nói: “Gia gia, sau này ta muốn cưới Tề Mục làm vợ.”
Tề Mục vẻ mặt ngượng ngùng, không đợi lão nhân nói chuyện, Sở Ngọc Liên liền hét lên: “Các ngươi đều là nam nhân! Sao có thể ở bên nhau!?”
Lão nhân đập bàn: “Ngươi câm miệng, tôn tử ta nói chuyện với ta cơ mà!” Ông khụ khụ: “Nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không bắt nạt người khác, làm người khác chịu uất ức, cho dù là nam tử, nếu ngươi đã làm chuyên đó, thì phải phụ trách người ta.”
Bộ ngực Sở Ngọc Liên phập phồng lên xuống, rõ ràng tức giận không nhẹ: “Sư huynh! Ngươi có biết lên làm minh chủ có một giải thưởng lớn khác là gì không?”
Tề Mục nhíu mày: “Không phải là cưới ngươi làm vợ đi?”
“Đúng vậy!” Sở Ngọc Liên thập phần tự tin, thiên hạ này có mấy người có thể xứng đôi với nàng? Cưới nàng làm vợ chẳng lẽ không phải giải thưởng lớn sao?
Ba người hiếm khi cùng trầm mặc, điều này dù ít dù nhiều cũng làm mặt mũi Sở Ngọc Liên chịu không được, cũng may lúc này Lâm Hữu Tuyên và An Niệm lại đây.
Tề Mục nhìn An Niệm, dáng đi của đối phương rất mất tự nhiên, hẳn là không thiếu bị thao, cậu thật sự không nghĩ tới thoạt nhìn Lâm Hữu Tuyên phong độ nhẹ nhàng lại trọng dục như thế, có thể nói là mặt người dạ thú.
Thêm hai người, mọi người cũng lướt qua đề tài vừa nãy, lão nhân lấy ra “Cỏ Đoạn Thuỷ”: “Ba mươi năm trước, giáo chủ Thiên Thuỷ giáo từng xin ta cây thảo dược này, ta chưa cho hắn, hiện tại ngươi cầm nó đi tìm giáo chủ, hẳn là có thể đổi được cái bản đồ kia.”
Biết được phần thưởng khi đoạt được chức Võ lâm minh chủ, Cổ Hoài Bích không còn muốn đi tranh đoạt vị trí này nữa, vẫn là do Tề Mục nói nhỏ bên tái hắn nói muốn nhìn phấn hồi sinh trông ra sao, lúc ấy Cổ Hoài Bích mới nhận lấy cây thuốc đó.
Thiên Thủy giáo toạ lạc trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển, mọi người cần đi thuyền một ngày một đêm mới có thể tới.
Cổ Hoài Bích và Lâm Hữu Tuyên cùng nhau ra tiền bao một cái thuyền lớn tương đối xa hoa, trên thuyền có năm phòng, vừa vặn chia đều cho mười người, hai người một gian phòng, Tề Mục Cổ Hoài Bích, Lâm Hữu Tuyên và An Niệm tất nhiên là ở chung với nhau.
Cũng không biết Sở Ngọc Liên nghĩ cái quái gì, không ở cùng nha hoàn mà lại muốn chung một phòng với Lâm Hữu Tuyên. An Niệm lúc ấy sắc mặt trắng bệch, mắt trông mong nhìn Lâm Hữu Tuyên, bộ dáng ấy giống y thỏ trắng nhỏ không có cỏ ăn vậy.
Lâm Hữu Tuyên cười cười từ chối Sở Ngọc Liên: “Sở cô nương, tuy nói chúng ta là người trong giang hồ, nhưng rốt cuộc nam nữ có khác, nếu ở chung đối với thanh danh cả ta và ngươi đều không tốt.”
Sở Ngọc Liên lúc này như mới tỉnh mộng, nàng thấy bản thân và Cổ Hoài Bích hết đường, liền nghĩ Lâm Hữu Tuyên cũng rất soái, muốn thân cận với đối phương một chút.
Buổi tối, Tề Mục và Cổ Hoài Bích ở boong tàu thượng ngắm trăng, tán gẫu, Sở Ngọc Liên lôi kéo nha hoàn ra tới vừa vặn bắt gặp hai người ôm hôn dưới ánh trăng, nàng lập tức hét lên: “A —— các ngươi đang làm cái gì?”
Cổ Hoài Bích và Tề Mục chậm rì rì tách ra, người trước đen mặt, người sau liếʍ môi, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Hôn môi nha, nhìn không biết à?”
“Các ngươi, các ngươi đều là nam nhân!”
“Vậy thì sao, gia gia đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, liên quan gì đến ngươi?”
Sở Ngọc Liên tức chết rồi, nàng muốn cảnh cáo Tề Mục, nàng có thể phát tán chuyện bọn họ là đoạn tụ ra ngoài, nhưng lại bận tâm đến sư huynh. Trong lòng nàng vẫn mong sư huynh hồi tâm chuyển ý, thế là dậm chân một cái liền quay về phòng, mắt không thấy tâm không phiền.
Phòng nàng kế bên Lẫm Hữu Tuyên, vừa mới chuẩn bị ngủ liền nghe thấy cách vách truyền đến tiếng kêu giường kỳ quái.
Con thuyền này không biết bị sao, ở tấm ván gỗ giữa hai phòng có một cái lỗ nhỏ to bằng con mắt dùng bức tranh che lại, Sở Ngọc Liên kéo ra bức tranh kia ra, đôi mắt tiến đến lỗ nhỏ, thấy được một màn điên đảo tam quan của nàng.
Nàng biết Tề Mục và Cổ Hoài Bích ở bên nhau, hai người đã lên giường, nhưng nàng không biết Lâm Hữu Tuyên và An Niệm cũng là một đôi, hơn nữa đêm nay nàng kiến thức được hai cái nam nhân làm thế nào.
Trong tầm mắt nàng, An Niệm quỳ trên mặt đất, há miệng hàm chứa cự vật như của dươиɠ ѵậŧ của lừa của Lâm Hữu Tuyên, không tới một hồi đã bị kéo nằm trên giường, quần áo cũng không cởi, chỉ vừa kéo quần xuống đã bị Lâm Hữu Tuyên tiến vào.
Do tư thế cơ thể, nàng không thấy được nơi Lâm Hữu Tuyên đang cắm vào thật ra là nữ huyệt của An Niệm, nàng cho rằng hai người đang giang giao, tức khắc ghê tởm buồn nôn, nhưng lại nhịn không được tiếp tục nhìn.
Lâm Hữu Tuyên cᏂị©Ꮒ An Niệm bao lâu, thì Sở Ngọc Liên nhìn bao lâu, lúc này quần áo trên người An Niệm đã bị lột sạch, trên người tím tím xanh xanh nói cho người khác biết y được sủng ái bao nhiêu.
Lâm Hữu Tuyên thay đổi tư thế, dùng tư thế xi tiểu con nít bế An Niệm lên, phong cảnh giữa hai chân vừa vặn đối diện với cái lỗ nhỏ ấy, hai người đang giao hợp hiển nhiên không phát hiện có người đang rình coi.
Sở Ngọc Liên nhìn côn ŧᏂịŧ tím đen cắm vào hoa huyệt của An Niệm, chỗ giao hợp không ngừng có tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt, nàng sợ tới mức ngồi lên giường lại, trên thế giới sao lại có người nam nữ cùng thể? Nàng tự ép bản thân đi vào giấc ngủ, không chút nào để ý đến hoa huyệt mình cũng ướt đẫm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hữu Tuyên nhìn thấy cái lỗ ấy, xuyên qua lỗ nhìn thấy phòng của Sở Ngọc Liên, khi An Niệm ăn bữa sáng anh nói chuyện này ra, An Niệm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Y vốn là tự ti, hiện tại bị một người ngoài biết tình trạng của cơ thể, áp lục tâm lý rất lớn, Lâm Hữu Tuyên an ủi y: “Nói không chừng không thấy đâu, chắc chỉ cho rằng ra thao c̠úc̠ Ꮒσα ngươi.”
Nhưng hai người đều biết một tư thế tối hôm qua có thể để người bên kia nhìn rõ thân thể của An Niệm, cảm xúc của An Niệm hạ xuống, Lâm Hữu Tuyên cũng phiền muộn không thôi, đi tìm Cổ Hoài Bích giải bày tâm sự.
Hai thằng đàn ông già đầu nhìn như bạn bè trong giang hồ, kỳ thật mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ cũng có chút sâu xa, Lâm Hữu Tuyên vẫn là biểu ca của Cổ Hoài Bích!
Sau khi hai người cong cũng thường xuyên giao lưu một ít “Kỹ xảo”, thậm chí đưa một ít xuân cung đồ để học tư thế.
An Niệm cũng đi tìm Tề Mục, vẻ mặt đưa đám nói ra chuyện dó.
Tề Mục vỗ vỗ vai y, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, ta hạ lên người ngươi vài thứ phòng ngừa, người nhìn thấy bí mặt cơ thể ngươi, không có cách nào để lộ ra được, chu dù là cách nào đi nữa.”
Bên này Sở Ngọc Liên muốn nói chuyện này với nha hoàn, kết quả mở miệng thì nói không ra lời, đề bút cũng viết không được chữ, chỉ có nhảy qua chuyện khác mới nói được bình thường.
--------------------
/Ngoài lề/
Lâm Hữu Tuyên: Biểu đệ, tư thế này dùng tốt, bế lên cắm vào đặc biệt sâu.
Cổ Hoài Bích: Học được, lần sau thử xem.
Lâm Hữu Tuyên: Có chuyện lớn, tao huyệt của lão bà ta bị nữ nhân nhìn thấy.
Cổ Hoài Bích: Ở nơi nào? Lần sau ta tránh đi.
Lâm Hữu Tuyên:……