Xuyên Nhanh: Song Tính Mỹ Nhân Cứu Vớt Ngựa Giống Lão Công

Chương 19: Mất tích

Cổ Hoài Bích mới vừa tỉnh ngủ, liền cảm thấy dươиɠ ѵậŧ bị người ta liếʍ, không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định là tao lão bà của hắn sáng sớm tao bức lại phát ngứa.

Tề Mục xốc chăn lên, đỡ dươиɠ ѵậŧ liền ngồi lên, một chút biểu tình thẹn thùng đều không có.

Cổ Hoài Bích nói: “Ba năm trước đây huynh chỉ cần động một chủ mặt đều đỏ, hiện tại ăn dươиɠ ѵậŧ thế nhưng thật ra tự tại.”

“Đều là phu thê già ròi, đỏ mặt gì nữa? Không biết đánh phía Bắc mất bao lâu, đệ mà không uy no huynh thì đừng nghĩ đi.”

“Vâng, nương tử đại nhân!”

Nhưng cuộc viễn chinh phương Bắc rất thuận lợi, bởi vì phía nam đã qua những ngày tháng tốt nhất, người phía bắc hận không thể lập tức bị tấn công, có chút thành trì thậm chí không cần tấn công, bá tánh tự mình mở cửa thành nghênh đón Cổ Hoài Bích.

Không đến nửa năm, Cổ Hoài Bích liền tiến tới hoàng đô.

Lúc này, Tề Mục cũng đột nhiên biến mất.

“Người như thế nào sẽ không thấy? Tất cả đi tìm cho ta! Tìm không thấy quân sư, các ngươi đem đầu đến gặp!” Cổ Hoài Bích chưa từng tức giận như thế, Tề Mục ở dưới mí mắt của chính mình bị người ta bắt đi.

Dựa vào lời nói của hạ nhân ngày đó đi cùng Tề Mục ra ngoài, có một chiếc xe ngựa đấu đá lung tung chạy về phía bọn họ, mọi người trước tiên đều tránh đi, trên xe thế mà lại có người tiến lên dò xét, lập tức liền đem Tề Mục ôm đi.

Nào có ai mạnh mẽ như vậy? Đây đều là Tề Mục và hệ thống an bài, Cổ Hoài Bích muốn chém hoàng đế, nhưng hiện tại trong hoàng cung nào có hoàng đế? Cậu tự nhiên là phải đi về.

Trong hoàng cung, Nhϊếp Chính Vương chắp tay sau lưng, “Tề Mục a, ngươi trở về cũng thật kịp thời.”

Tề Mục mặt vô biểu tình “Vương gia muốn ta làm cái gì?”

Nhϊếp Chính Vương có điểm điên cuồng “Triều đại hoàng đế ngu ngốc vô đạo, đáng thương Nhϊếp Chính Vương ta cả đời khom lưng cống hiến, lại không cách nào ngăn cản sự cai trị tàn bạo của ngươi.”

Tề Mục có điểm muốn cười “Ngươi tính toán như thế nào làm?”

“Ta muốn gϊếŧ ngươi, đem đầu ngươi hiến cho tân vương.”

“Ngươi cứ như vậy gϊếŧ ta, làm cho tân vương bận rộn mấy năm nay liền trắng tay, ngươi cảm thấy ngươi có thể có trái cây tốt mà ăn? Nếu là hắn giận ngươi thay thế làm những việc đó, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý?”

“Ngươi là đại bá của ta, tuy rằng ngươi vẫn luôn hại ta, nhưng ta vẫn còn ghi nhớ tình thân giữa hai chúng ta, chờ tân vương sát tiến vào, ngươi quy thuận với hắn, hắn gϊếŧ ta, tự nhiên sẽ đối xử tử tế ngươi.”

Nhϊếp Chính Vương cười nhạo hắn ngốc, nhưng vẫn hỏi, “Ngươi định làm gì?”

“Chỉ cầu đại bá vào ngày giỗ của ta đốt nhiều tiền giấy một chút.”

Dung Đức năm thứ 5, quân khởi nghĩa công chiếm hoàng đô, tân vương một đường đánh thẳng vào hoàng cung, cho đến điện Vô Cực.

Lúc này cả triều văn võ bá quan đều ở đây, đại gia làm bộ dáng như đang thượng triều, Cổ Hoài Bích thong thả đi vào trong điện, phía sau đi theo đông đảo tướng sĩ, Nhϊếp Chính Vương là người đầu tiên lớn tiếng nói: “Cung nghênh tân vương, hôn quân đang ở trên long ỷ.”

Cổ Hoài Bích dừng lại bước, cách long ỷ mấy chục bậc thang, hắn căn bản nhìn không thấy mặt hoàng đế.

“Lăn xuống!”

Mọi người lặp lại lời của Cổ Hoài Bích.

Cổ Hoài Bích vung tay lên, mọi người ngậm miệng lại.

“Trẫm tự biết chính mình vô tài vô đức, không xứng làm vua……”

“Bá tánh rơi vào nước sôi lửa bỏng, nhưng trẫm vô lực thay đổi.”

“Trẫm nguyện ý nhường ra ngôi vị hoàng đế cho tân vương, chỉ cầu lưu lại thân thể nguyên vẹn.”

Giọng nói này…… Không phải Tề Mục còn có thể là ai?

Nhϊếp Chính Vương không rõ Tề Mục sao lại không làm theo kịch bản, kêu lên: “Cái hôn quân như ngươi, chết đến nơi còn hoa ngôn xảo ngữ.”

Cổ Hoài Bích trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, mọi người đều kinh hô một tiếng.

Trên long ỷ quả thật là Tề Mục, Tề Mục ăn mặc long bào, hai mắt sưng đỏ, chắc là khóc hồi lâu “Cổ Hoài Bích…… Ô ô đệ có phải hay không muốn gϊếŧ huynh.”

“Chuyện này là như thế nào!?”

Tề Mục đem chuyện ba năm trước trộm chạy ra ngoài tìm kiếm cách cứu nước nói “Đại bá đem huynh bắt trở về, còn nói muốn gϊếŧ huynh lấy lòng đệ, huynh không muốn chết ô ô ô nôn ——”

Tề Mục đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nôn khan cái không ngừng, Cổ Hoài Bích cho rằng hắn khóc hư thân tể rồi, chạy nhanh kêu quân y lại đây nhìn xem.

Người trên điện sắc mặt khác nhau, tân vương cùng tiểu hoàng đế có quan hệ gì? Như thế nào tiểu hoàng đế còn làm nũng với tân vương?