Hiệu Ứng Cầu Treo

Chương 39 (H cao)

Giang Khác Chi nào trên bóp dưới rất mạnh, nhưng vô cùng chậm rãi, mỗi lần đều giống như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Chung Hi cũng không trông mong anh sẽ chủ động nhiều hơn ngay lập tức.

Cảm xúc dâng trào, cô không nhịn nổi mà đưa tay đặt lên bên không có người sờ đến còn lại của mình, trực tiếp kéo bầu ngực ra khỏi váy dây, sau đó ra sức mân mê núʍ ѵú của mình.

A, cô ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ hang động, dùng đầu lưỡi liếʍ ướt môi mình, cô thích cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướиɠ vì vậy bắt đầu dùng lực kéo núʍ ѵú.

Giang Khác Chi nhìn thấy tay cô tự nắn bóp vùng ngực với tốc độ nhanh chóng và thô bạo, rất nhanh, anh bắt đầu lặp lại những động tác của cô một cách mất kiểm soát.

Anh lặng lẽ kéo dây váy mỏng manh trên vai Chung Hi xuống tay, hai bầu ngực hoàn chỉnh hiện ra trước mắt anh.

So với lần vô tình liếc mắt qua trước đây, ánh mắt đã bắt đầu không giống, lần này, đôi mắt của Giang Khác Chi không hề rời đi.

Chung Hi trước giờ chưa từng nghĩ anh sẽ làm đến mức này, động tác tay dừng lại, cô nhìn yết hầu của anh đang chuyển động, ánh mắt giống như người thợ săn nhìn vào con mồi.

Cơ thể của cô đã thành công thu hút Giang Khác Chi, cô xác định sự thật này thêm một lần nữa, điều này khiến cô có chút đắc ý.

Lòng bàn tay của Giang Khác Chi thô ráp, những vết chai mỏng khiến cho những lần tiếp xúc giữa lòng bàn tay và bầu ngực trở nên càng tê dại hơn, ngón tay cái của anh thỉnh thoảng véo vào núʍ ѵú của cô khiến chân của Chung Hi mềm nhũn ra.

Cô nhìn Giang Khác Chi chơi đùa với bầu ngực của mình mà nét mặt vẫn còn nghiêm túc, giữa hai chân trở nên ướŧ áŧ, trống rỗng.

Cô khẽ thở một hơi.

Giang Khác Chi dường như cảm nhận được sự yên tĩnh của cô, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt cô.

Sắc mặt Chung Hi ửng đỏ, đôi mắt ngấn nước dưới hai hàng lông mi, thấm đẫm sự ẩm ướt đặc trưng của mùa mưa ở Đông Nam Á.

Đôi mắt ướŧ áŧ của cô cứ thế nhìn Giang Khác Chi, rồi nhỏ giọng nói: “Cả chỗ khác cũng ngứa.”

Bàn tay của Giang Khác Chi vẫn lưu luyến đặt trên đầu ngực cô, dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”

Giống như học sinh và giáo viên,người hỏi người đáp, không có gì đặc biệt.

Bởi vì hai từ này của anh mà phía dưới Chung Hi lại càng ướŧ áŧ hơn.

Ban đầu cô ngồi khoanh tròn chân ở trong hang, từ từ đã đổi sang tư thế quỳ.

Dây của váy đã nới lỏng rơi xuống cánh tay, cô cũng chẳng để tâm mà dịch chuyển một chút về phía Giang Khác Chi.

Cô cầm tay anh để anh kéo dây váy còn lại xuống, rất nhanh, chiếc váy giống như những cánh hoa hồng trắng rơi trên mặt đất.

Nếu như có ai nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy bức họa này dâʍ đãиɠ vô cùng.

Cô cầm tay anh nhẹ nhàng trượt qua vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng đã đến nơi rừng rậm thấm đẫm mật ngọt.

Ánh mắt Giang Khác Chi nhìn vào cơ thể trần trụi của cô, là một ánh nhìn đầy khao khát nhưng cũng kìm nén đến tột cùng, mang theo cả sự hung hăng và du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Điều này khiến cơ thể của Chung Hi thoáng co lại, cô liếʍ môi rồi nói: “Còn ngứa ở đây nữa.”