Xuyên Thư Nam Phụ Thời Mạt Thế

Chương 14: Oan gia

Còn 1 ngày nữa là đến mạt thế rồi, Chu Lộc quyết định hôm nay sẽ đi ngắm lại thành phố lần cuối.

Cậu xuyên không đến đây đã 3 tuần rồi, suốt ngày đều phải dành ra thời gian để tu luyện và thu thập vật tư, để cho khi mạt thế đến cậu có thể sống thảnh thơi hơn một chút.

Tự nhiên hối hận ghê, biết hôm đó đọc bộ nào có bối cảnh bình thường được rồi, ai kêu đọc mạt thế chi, giờ xuyên vô luôn rồi.

Chu Lộc dẫn hết 5 người đi luôn, hôm nay sẽ không làm gì hết, đi ngắm lại thành phố lần cuối.

Đi qua từng ngõ ngách trên thành phố, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau.

Mới hôm nay thôi mọi người vẫn còn cùng nhau đi chơi dạo phố, nhưng chỉ vài bữa nữa thế giới sẽ hoàn toàn xoay chuyển.

Tang thi ở khắp nơi, con người thì tranh giành với nhau đồ ăn, nước uống, lòng tham sự ích kỷ được đẩy lên hết mức.

Pháp luật khi ấy đã không còn hiệu lực, nên bản tính thực sự của mỗi người sẽ được bộc lộ hết ra ngoài.

Chu Lộc đang chìm trong suy nghĩ thì phía trước xảy ra ẩu đả, hai chiếc xe va chạm với nhau.

Nhìn ra, đó là một người nam ăn mặc sành điệu đang la lối inh ỏi đòi bồi thường, Chu Lộc lập tức mở cửa, chạy lại gần đó hóng hớt, sẵn tiện lấy bịch hạt dưa trong không gian ra để cắn.

Tên ăn mặc sành điệu hống hách la lớn:

"Bồi thường đi, tụi bây có biết chiếc xe này giá bao nhiêu không, tận 945.250.000 triệu đấy, dù có làm cả đời tụi bây cũng không mua nổi đâu, bồi thường 100 triệu để tao đi sửa xe nhanh"

Chu Lộc hóng hớt dui quá trời, cầu vả mặt bốp bốp, bởi vì cậu nhìn ra được chiếc xe còn lại là một chiếc xe phiên bản giới hạn, thương hiệu nước ngoài và có giá mắc hơn xe tên sành điệu.

Chắc bởi vì nhìn hơi lạ nên tên đó không biết, tưởng chiếc xe rẻ tiền, thật ngu ngốc, Chu Lộc thầm chửi tên kia.

Lúc này trên xe bước xuống một người nam nhân cao lớn, thần sắc hắn lạnh lùng, sóng mũi thì cao chót vót, đôi mắt màu xanh dương mang theo một ít lạnh lẽo, môi mỏng, cằm nhọn, khuôn mặt góc cạnh, mái tóc vàng chói, được vuốt ngược về phía sau.

Nam nhân liếc nhìn tên sành điệu, sao đó lấy ví tiền ra, cầm một cái thẻ đen rồi quăng vào mặt tên kia, bá đạo nói:

"Mật khẩu 1111, trong đó có 1 tỷ, cầm lấy rồi cút"

Chu Lộc vỗ tay, hay, hay vả mặt quá đỉnh, nếu có công cụ đánh giá ở đây hắn sẽ cho màn kịch này 10☆

Lúc này trên xe phát ra một giọng nói thanh thoát và có hơi chút kích động:

"Là anh!!?!?"

Chu Lộc nhìn về phía xe, phát hiện một thiếu niên thanh tú bước xuống.

Chu Lộc nhìn kỹ thì thấy được một khuôn mặt cực quen thuộc, lập tức kéo thắt lưng chuẩn bị xách quần chạy 8 hướng.

Vừa quay mặt định chạy, phía sau liền nghe thấy âm thanh Mạc Vũ lớn tiếng:

"Chu Lộc, Chu Lộc"

Chu Lộc bắt đắc dĩ quay đầu lại, nhanh chóng giả bộ:

"Cậu là? Sao lại biết tôi?"

Mạc Vũ thần sắc hơi buồn:

"Anh không nhớ hả, lúc ở nhà hàng anh đã cứu tôi đó"

Chu Lộc trợn mắt, cậu đã muốn quên đi lần đó rồi mà đm, giả bộ tiếp, nói:

"À, vậy hả, chắc là tôi tiện tay thôi, chứ không phải cứu gì đâu"

"Nhưng mà, anh đã cứu tôi đó lúc đó..m" Mạc Vũ đang nói thì có giọng khác cắt ngang

Đó là nam nhân tóc vàng, hắn nhìn Chu Lộc rồi nói:

"Vũ Vũ đây là ai vậy"

Mạc Vũ: "A, Tom đây là ân nhân cứu mạng của em"

Tom? Công thứ ba? Sao hắn lại ở đây, cậu nhớ cốt truyện là khoảng 1 tháng sau mạt thế thì họ mới gặp nhau mà??

Còn nữa ân nhân cứu mạng là cái mọe gì vậy, cậu đã nói rõ là chỉ thuận tay thôi mà, lúc đó hắn cũng đâu phải chết đâu mà cứu mạng gì.

Đầu óc Chu Lộc đang xoay cuồng, Tom lúc này chìa tay ra:

"Hello, tôi là Tom, cảm ơn cậu đã cứu Vũ Vũ"

Chu Lộc giật mình, bắt tay hắn:

"Ah?, xin chào tôi là Chu Lộc, lúc đó tôi chỉ là giáo huấn tụi trẻ trâu thôi, không phải cứu mạng gì đâu"

Mạc Vũ chen vào: "Ah~ tuy vậy nhưng tôi vẫn muốn báo đáp anh, hay là tôi mời anh một bữa ăn nha"

Chu Lộc cạn lời, ủa mà hình như Mạc Vũ này hơi là lạ, cậu nhớ trong nguyên tác sau khi trọng sinh tính cách của hắn hình như là hơi lạnh lùng mà nhỉ? Sao từ nãy đến giờ hắn có hơi "hoạt bát" quá dạ? Bộ đang diễn kịch hả?

lúc này Du Long xuất hiện từ phía sau, ôm eo Chu Lộc rồi nói:

"Bữa khác đi, hôm nay cậu ấy có hẹn với tôi rồi"

Chu Lộc cho Du Long một ánh mắt cảm kíck, sau đó nói với 2 người kia:

"Xin lỗi nha hôm nay tôi bận rồi, hay là bữa khác ăn chung đi nha"

Nói xong cậu kéo tay Du Long trở về xe, sợ tên điên Mạc Vũ tìm lý do để đi theo, lên xe:

"Cảm ơn anh nha"

"Không có gì, đó là ai vậy" Vũ Du Long nói

"À tên đó là Mạc Vũ, đúng rồi, mọi người lúc nãy nhìn kỹ mặt tên đó chưa, nếu nhìn kỹ rồi thì sau này gặp nhớ tránh xa tên đó, đυ.ng hắn là có chuyện đó"

Mọi người gật đầu, Chu Lộc nhìn ngoài xe, lúc nãy khi 3 người nói chuyện, tên sành điệu đã cầm lấy thẻ chạy đi xa rồi, đám đông cũng tản đi, đường bây giờ đã thông thoáng trở lại.

Chu Lộc: "Chúng ta đi ăn nhà hàng đi!!"

"Đi thôiii" Lôi Vũ nói, sau đó lái xe chạy đi.

Trong nhà hàng Chu Lộc lại "tình cờ" gặp mặt lại Mạc Vũ, hắn thấy Chu Lộc mắt liền phát sáng, sau đó tiến lên chào hỏi:

"Chào anh Lộc trùng hợp ghê, mọi người đi nhà hàng ăn hả"

Ừ hỏi hay ghê, đi nhà hàng không ăn chả lẻ đi tắm, Chu Lộc hờ hững đáp:

"Gọi tôi Chu Lộc là được, tạm biệt tụi tôi đi đây, chúc cậu ăn ngon miệng"

Nói xong liền đặt 1 phòng riêng, lúc đi vào phòng Chu Lộc không thấy được Mạc Vũ ở phía sau nhìn chằm chằm cậu.

Ánh mắt hắn u ám có lóe lên chút sát ý, sau đó chuyển qua Du Long, Lôi Vũ, Lôi Bảo liền biến thành ánh mắt si mê, tham lam, miệng lẩm bẩm gì đó

"Chu Lộc....Chu Lộc...chết...giành...với tao"

Lúc ăn xong ra khỏi nhà hàng, Chu Lộc lại thấy Mạc Vũ cùng Tom đang đứng ở phía trước, cậu thật muốn ngửa mặt lên trời cười haha, bộ họ tính "trùng hợp" nữa hả trời.

Chu Lộc trực tiếp bước qua Mạc Vũ, leo chiếc Lamborghini đời mới của mình chạy đi, Chu Lộc kêu Lôi Vũ chạy về nhà, sợ ra đường lại gặp tên điên kia.

Về đến nhà cũng không còn gì làm, Chu Lộc liền kêu ba người kia đi vào không gian tập luyện.

Khuya đến Chu Lộc dẫn mọi người lên sân thượng, đêm nay là lúc cơn bão vũ trụ đi ngang qua Trái Đất, là sự kiện lớn, ai cũng sẽ thức để ngắm nó.

Chu Lộc cũng quyết định sẽ ngắm chúng nó với toàn thể người dân trên Trái Đất.

~~~~~~~~~~~~~~

Mạt thế đếm ngược còn 0 ngày