Mỗi lần bị liếʍ cô đều tay chân tê dại, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm toàn thân, có thời điểm đầu óc trống rỗng, hôn hôn trầm trầm.
Cũng không phải do Hoắc Thành Diễn liếʍ rất lợi hại, mà là cô nhìn thấy bộ dáng giống cúi đầu xưng thần của Hoắc Thành Diễn, tự dưng trong lòng có một dòng nước mãnh liệt dâng lên, tình triều mênh mông, có loại khoái ý không nói lên lời, rất thoả mãn.
Hoắc Thành Diễn nuốt nước của cô, ăn hoa huyệt của cô, loại cảnh tượng này lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ bởi vì nhị thiếu gia Hoài thành phong lưu, tình trường phong phú, kiêu ngạo thật sự.
Hai chân Thẩm Nhạn Thu tê dại, cả người mơ mơ màng màng, phảng phất như đang ngồi trên thuyền xuôi vùng sông nước Giang Nam, phiến đá xanh bị nước mưa đánh đến sáng bóng, thuyền nhỏ lắc lư, tiếng mưa táp táp rơi giao hoà vào nhau.
Không đợi cô giảm xóc, Hoắc Thành Diễn đã nâng chân cô lên, đặt lên vai của mình.
Hắn dựa lại gần, nhiệt độ cơ thể nóng rực gần như đem cô làm bỏng, bỏng nhũ thịt trước ngực của cô.
Cái mông cô hơi nâng lên, góc độ Hoắc Thành Diễn đè cô rất xảo quyệt, cả người cô như bị gấp thành 90 độ, may mắn lúc trước cô có học qua vũ đạo, bằng không đã bị Hoắc Thành Diễn đè đến gãy xương.
Ngón chân cô cọ bả vai Hoắc Thành Diễn, khó chịu hừ một tiếng, Hoắc Thành Diễn thích biểu lộ chân thật của cô, cô liền biểu lộ chân thật ra.
Thật sự không có một chút giữ lại, mị nhãn như tơ, thời điểm nhìn hắn, sóng mắt gợn nhộn nhạo, giọng nói đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, “Hoắc Thành Diễn…… Ha…… Chậm một chút nha……”
Hoắc Thành Diễn yêu chết đi được bộ dáng không đứng đắn này của cô, trên mặt ý nghĩa nào đó, quan hệ hai người như thật như giả, có đôi khi hắn cũng không phân biệt được rõ ràng loại tình cảm này.
Hắn là người ngại phiền toái, ngay từ đầu bao nuôi cô, sau này cũng không đi tìm người khác, trên bàn ăn trong bữa tiệc, không thiếu người ngoài sáng trong tối đưa nữ nhân cho hắn.
Hoắc Thành Diễn trước sau đều không cho sắc mặt tốt, những mỹ nhân đó, trong mắt hắn không có chút thú vị nào, đều là bình hoa không có linh hồn.
***
Vách hoa của cô nhỏ hẹp, lực hút rất lớn, nhục côn tử nghiền ép nếp uốn trong hoa huyệt, thế như chẻ tre, đổ ập xuống chen vào.
Cô quá hẹp quá nhỏ, mυ'ŧ vào, cắn lấy côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn, hắn cắm vào bên trong, thanh âm ‘bạch bạch bạch’ vang lên, vách hoa không ngừng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ hắn, sảng khoái khiến da đầu hắn tê dại.
Hoắc Thành Diễn dùng sức một cái, bắt lấy mắt cá chân của cô, hung hăng áp đi vào, bên trong vừa ướt vừa mềm, ướt dầm dề, có một loại kɧoáı ©ảʍ thực cốt tiêu hồn.
Hoắc Thành Diễn hừ một tiếng, cúi đầu, một ngụm ngậm lấy một viên vυ', đầu lưỡi cực nhanh vẽ xoắn ốc, tư thế là muốn làm ra chút ấn ký trên ngực cô.
“Tao hoá, một ngày không thao liền khó chịu.”
Giọng nói Hoắc Thành Diễn hỗn loạn hương vị tìиɧ ɖu͙©, mê hoặc tận xương, hết sức động lòng người, cô cắn môi, liếʍ khóe miệng, rầm rì ra tiếng, “A…… Chậm một chút……”
“Chậm một chút sao mà sướиɠ được?” Hoắc Thành Diễn giơ tay đánh mông cô, cái mông bị đánh lại làm cô nhận lấy càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Hoa huyệt nhanh chóng co rút, lúc đóng lúc mở, tham lam mà ăn côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn, nước trong bồn tắm bị sự va chạm mãnh liệt của hai người tràn ra ngoài, chỗ nào cũng là nước, bọt nước văng khắp nơi, hoà cùng với dâʍ ɖị©ɧ cô tiết ra.
“Ha…… Thật thoải mái” cô ngửa đầu, dưới thân nói không nên lời là cảm giác gì, nhưng cả người đều bị một loại kɧoáı ©ảʍ dồn dập vây lấy, hoa huyệt ăn nhục côn tử của hắn, cắn lộng, không chịu để hắn rút ra.
Hoắc Thành Diễn vừa thao vừa nhéo một bên ngực của cô, một bên còn lại thì cúi đầu mυ'ŧ vào, một chút cũng không chịu buông ra, hướng lên trên là xương quai xanh của cô, đi xuống là cái vυ' trắng bóng, đều bị hắn ngậm trong miệng, không ngừng liếʍ láp.
Thẩm Nhạn Thu hưởng thụ cũng thấy thống khổ, Hoắc Thành Diễn thao quá sâu, nhục côn tử giống như muốn nghiền nát vách huyệt chật hẹp của cô.
Càng lúc kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt, hoa huyệt cũng không cam lòng yếu thế ép thật chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn.
Mỗi khi hắn cắm vào rút ra, cô đều có loại cảm giác sắp ngất đi.
Cảm xúc tê dại ngày càng cường liệt, chọc đến cô không ngừng run rẩy, bắp đùi bủn rủn, hoa huyệt hồng nhuận bị côn ŧᏂịŧ nam nhân cọ xát hiện ra màu sắc đỏ thắm.
Cô cúi đầu nhìn, nhìn căn côn ŧᏂịŧ đang ra ra vào vào ở huyệt khẩu chính mình, sảng khoái đến ngón chân không ngừng cuộn lại, cả người càng ngứa ngáy tê dại, khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, hừ nhẹ, lưu luyến mà triền miên, “A… Không được……”
Qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ sưng to, mã mắt ngập nước, đồ vật kia không ngừng hưng phấn nhảy lên.
Hoắc Thành Diễn không bắn vào bên trong, qυყ đầυ trướng đến lợi hại, hắn trực tiếp rút ra, bắn ở trên ngực cô, đoàn vυ' trắng bóng của Thẩm Nhạn Thu dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ da^ʍ mỹ, nhìn thật dâʍ đãиɠ nhưng lại có một loại phong tình khác.
Cô cúi đầu thấy ngực mình toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, thở hổn hển, mi mắt nâng nâng, hữu khí vô lực mà lầu bầu, “Anh như thế nào lại có thể bắn ở đây a.”
Hoắc Thành Diễn giúp cô rửa những dấu vết đó, “Không bắn chỗ này chẳng lẽ bắn trong tiểu bức?”