Nói xấu ai đó rồi bị chính chủ bắt gặp là loại trải nghiệm như thế nào, còn đặc biệt là kiểu người không dễ chọc, hiện tại Thẩm Nhạn Thu thấy chính là loại cảm giác này, nói bậy về kim chủ ba ba bị hắn nghe thấy được nên làm sao bây giờ?
Thẩm Nhạn Thu khóc không ra nước mắt, Hoắc Thành Diễn tây trang giày da, dựa vào cửa gỗ, không nói lời nào, cứ như thế lẳng lặng mà nhìn cô.
Hai chân Thẩm Nhạn Thu đều đang run lên, cô suy nghĩ nên làm sao bây giờ mới có thể khiến Hoắc Thành Diễn không tức giận.
Trong lúc tư tưởng cô giãy giụa, Hoắc Thành Diễn đã như tản bộ sân vắng mà đi tới, thân hình cao lớn của nam nhân ngăn trở ánh đèn tường vàng óng.
Chỉ một thoáng, Thẩm Nhạn Thu ngửi được hương vị thuốc lá nhàn nhạt, cùng với hương vị quen thuộc của Hoắc Thành Diễn, cô không nói rõ được loại cảm giác này.
“Như thế nào lại không nói?” Hoắc Thành Diễn cách chăn ôm chặt eo cô, nhéo chóp mũi cô, Thẩm Nhạn Thu ngửa mặt lên, làn da vừa trắng vừa mịn, còn có hơi phiếm hồng, Hoắc Thành Diễn nhịn không được sờ soạng nhiều vài cái.
Thẩm Nhạn Thu trực tiếp giơ tay câu lấy cổ Hoắc Thành Diễn, giống như làm nũng lại giống chơi xấu cắn xương quai xanh của hắn, đầu lưỡi ướt dầm dề lấy lòng mà liếʍ láp địa phương lõm xuống nơi xương quai xanh hắn, liếʍ đến có thể dùng hai từ sắc tình để hình dung, Hoắc Thành Diễn không ngoài dự đoán nổi lên phản ứng.
Bàn tay to của Hoắc Thành Diễn chế trụ eo cô, đem người phóng tới bên người mình, đôi tay kia cũng chui vào chăn thâm nhập, vuốt ve eo cô.
Hô hấp hai người giao nhau, bóng dáng trùng điệp giao triền, Hoắc Thành Diễn buông cô ra, chỉ thấy một đôi mắt ướt dầm dề của cô nhìn chằm chằm hắn, “Mấy lời vừa rồi của em đều là lời nói khi tức giận, em vẫn thích nhất anh làm em nha.”
Hoắc Thành Diễn hiển nhiên đã miễn dịch đối với hư tình giả ý lời ngon tiếng ngọt của cô, không muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng mà bồi thường bằng thân thể khẳng định là muốn, “Thích tôi làm em như thế nào? Tách chân của em ra làm? Hay là ở trong WC làm? Lại hoặc là ở phim trường làm?”
Thẩm Nhạn Thu tức giận đến hai má hồng hồng, đôi mắt dường như ngậm nước, nhìn Hoắc thành Diễn không lâu liền lã chã chực khóc, sắp khóc ra tới, kỹ thuật diễn này, thật đúng là rất được.
Hoắc Thành Diễn nói, “Kỹ thuật diễn này ai còn dám nói em là bình hoa, muốn nói thì chính là bình hoa phái thực lực.” Rốt cuộc thì mỹ mạo Thẩm Nhạn Thu ở giới giải trí là rõ như ban ngày.
“Anh sao lại hạ lưu như thế, có phải hay không chuyên môn tưởng tượng những việc này?”
Hốc mắt Thẩm Nhạn Thu đỏ lên, cái mũi vểnh cao cũng hồng hồng, nhìn qua có chút giống như đang thật sự bi thương.
Hoắc Thành Diễn ôm cô, đem người đặt ở trên hai chân, hắn nói, “Hạ lưu? Cùng tôi làʍ t̠ìиɦ thực hạ lưu sao?”
Thẩm Nhạn Thu cảm thấy bản thân hơi làm kiêu, kỳ thật là mới nãy cô đang diễn, nhưng mà không biết như thế nào lại nghĩ đến nhân vật cô diễn kia, trước nay đều nói lấy sắc thờ người không có kết cục tốt, sắc suy mà tình mỏng.
Cô đóng vai Trình Bích Uyển kết cục cuối cùng chết thảm, nghĩ lại chính mình, cùng Hoắc Thành Diễn không thao không còn liên quan, lập tức liền lâm vào bên trong loại tình cảm đau thương này.
Thẩm Nhạn Thu tự giác biết chính mình không nên bày ra dáng vẻ này làm Hoắc Thành Diễn thấy mệt mỏi.
Thế là cô quay đầu ôm Hoắc Thành Diễn, nâng mặt hắn, lại thay một gương mặt tươi cười, xán lạn như hoa, “Vừa mới nãy là em diễn kịch đó, anh nói một chút xem kỹ thuật diễn của em được không?”
Hoắc Thành Diễn nhìn ra, cô đang tìm một bậc thang để leo xuống, tâm tình Thẩm Nhạn Thu giống như thời tiết tháng bảy, mưa nắng thất thường, thật làm người khác khó nắm bắt.
Chẳng qua hôm nay Hoắc Thành Diễn đã đủ mệt, không tính toán so đo, liền nói, “Có phải tôi sủng em quá rồi không? Đều dám chơi tôi?”
Vốn là một câu rất nghiêm túc, bị Hoắc Thành Diễn nói ra, cô lại mạc danh muốn cười.
Thẩm Nhạn Thu chân thành mà nhận lỗi, câu lấy khóe miệng, nâng mặt hắn, cười đến trương dương tươi đẹp, “Em giúp anh tắm rửa nhận lỗi được không?”