Thẩm Nhạn Thu chơi xấu, hai chân gầy như cây tăm quấn lên eo hắn, “Ôm em về trên giường.”
Cô nằm nghiêng ở trên giường, nhìn Hoắc Thành Diễn đeo cà vạt, híp mắt thưởng thức nam sắc.
Thẩm Nhạn Thu nổi lên ý xấu, cô cười đến không có ý tốt, “Hoắc Thành Diễn, chiều nay cảnh diễn của em là lăn giường, anh lưu lại trên người em nhiều dấu vết như thế, em còn cởϊ qυầи áo như thế nào nha.”
Cô làm bộ buồn rầu, cúi đầu xốc váy chính mình lên, không ngừng đánh giá những dấu vết đó .
Hoắc Thành Diễn đi tới, đem váy cô kéo xuống, lạnh lùng nói, “Không được quay.”
***
Chuyên viên trang điểm là một tiểu cô nương, thời điểm cô bé giúp Thẩm Nhạn Thu hoá trang, mặt vừa đỏ vừa hồng, mới một buổi tối, như thế nào, chỗ cổ Thẩm Nhạn Thu đều là dấu cắn, dấu hôn, hơn nữa xanh tím một mảng, có thể thấy được tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Tiểu Khúc chưa thấy qua chính diện kim chủ Thẩm Nhạn Thu, giới giải trí, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không sạch sẽ, tài nguyên cũng không phải tự dưng mà tới, dù sao cũng phải trả giá đại giới.
Đặc biệt là giống Thẩm Nhạn Thu này, mới xuất đạo hai năm, cũng đã diễn mấy bộ điện ảnh có kinh phí lớn, nhưng mà Tiểu Khúc thật ra thoáng thấy thân ảnh người nọ, nhìn qua hẳn là một người tuổi trẻ anh tuấn.
Về sau, Tiểu Khúc lại nghe nói, người phía sau Thẩm Nhạn Thu họ Hoắc, ở Hoài Thành, danh môn vọng tộc họ Hoắc cũng chỉ có cái kia Hoắc gia đi.
Cô còn nghe nói, Hoắc nhị thiếu gia lớn lên ngọc thụ lâm phong, khí chất trác tuyệt, ngũ quan càng là không thể bắt bẻ, trong lòng Tiểu Khúc đã tưởng tượng ra một cốt truyện Mary Sue cẩu huyết.
Cô thấy thật may mắn, may mắn vị kim chủ phía sau Thẩm Nhạn Thu là một người vừa đẹp trai vừa lắm tiền, bằng không nữ hài tử đẹp như thế phải bị đạp hỏng.
Cô tốt nghiệp liền bắt đầu làm chuyên viên trang điểm ở giới giải trí, so với Thẩm Nhạn Thu thì sớm một hai năm, cũng đã thấy nhiều chuyện lạ, thấy nhiều nên cũng không kinh ngạc nữa, có thấy qua nhà đầu tư bụng phệ ôm nữ minh tinh tuổi trẻ mỹ mạo.
Nữ minh tinh kia cũng là thân bất do kỷ, ỡm ờ đã thành tiểu tình nhân của nhà đầu tư, giới giải trí là cái chảo nhuộm lớn, trắng đỏ đen, một đống lớn màu sắc, mê loạn đôi mắt con người.
Thẩm Nhạn Thu lớn lên thật xinh đẹp, là kiểu đẹp tự nhiên, ngũ quan xuất sắc, dáng người tiêu chuẩn, lại có một chút hàm chứa hương vị phong tình nhàn nhạt, là độc nhất vô nhị.
Đặc biệt là khi mặc sườn xám vào, eo ra eo, mông ra mông, đứng trước mặt của bạn, bạn sẽ cảm thấy cô ấy chính là tiểu thư khuê các thời đại Thượng Hải.
Tiểu Khúc cảm thấy, khẳng định có rất nhiều người có ý đồ với Thẩm Nhạn Thu, chẳng qua may mắn cô ấy là tiểu tình nhân của Hoắc Thành Diễn, ít nhất tại trong vòng, không ai dám đánh chủ ý lên cô.
Sau khi Hoắc Thành Diễn đi, cô ở trong phòng khách sạn tập lời kịch, vừa buồn ngủ vừa mệt, ngày hôm qua bị lăn lộn thành như vậy, buổi chiều tới phim trường, mệt đến không khép được mắt, đành phải thừa dịp hoá trang tranh thủ nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt ra, nhìn gương, lại nhìn thấy Tiểu Khúc đang hóa trang đỏ mặt, lại tập trung nhìn vào, nhìn thấy cô bé không ngừng hướng chỗ cổ của mình xoa phấn, môi đỏ của cô khẽ nhếch.
Thẩm Nhạn Thu thích nhất trêu ghẹo mấy cô bé đáng yêu, cô lười nhác mà mở miệng, “Tiểu Khúc, vệt đỏ trên cổ tôi có phải không che được không nha.”
Tiểu Khúc đỏ mặt, “Cũng không phải…… Không che được, chính là da chị Nhạn Thu trắng quá, nên trông rất rõ ràng.”
Thẩm Nhạn Thu cười khúc khích, “Cô thẹn thùng cái gì nha? Có bạn trai chưa?”
“Không…… Còn không có đâu.” Cô bé nói chuyện đều có chút lắp bắp, Thẩm Nhạn Thu cảm thấy tiểu nữ hài này rất thú vị, cô bé lại thẹn thùng như thế, Thẩm Nhạn Thu cũng ngượng ngùng tiếp tục trêu người ta.
Cô cười đến vui vẻ, tâm tình bực bội, chua lòm ghen tuông biến mất không thấy, “Chờ cô về sau có bạn trai liền sáng tỏ, vì cái gì muốn hôn ở chỗ này.”
Thẩm Nhạn Thu nghĩ thầm, dấu hôn này không che được bởi vì là dấu hôn mới, là Hoắc Thành Diễn thẹn quá thành giận để lại, là cố ý hôn, cho nên mới không che được.