Thẩm Nhạn Thu ghé vào trên đùi hắn, sóng mắt lưu chuyển, miệng nhỏ đỏ bừng đóng mở, cô một bên cởi đồ lót của Hoắc Thành Diễn xuống, một bên giả bộ không để ý mà câu lấy khoé miệng.
Cười đến nghịch ngợm đáng yêu, “Ngô, thật lớn, không biết cô nương nhà ai có phúc, có thể cùng anh Hoắc kết hôn, khẳng định mỗi ngày không xuống được giường đâu.”
Hoắc Thành Diễn nhéo cằm cô, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, cô bị bắt cùng Hoắc Thành Diễn đối diện.
Hắn không nói lời nào, chỉ từng cái vuốt ve khóe môi cô, Hoắc Thành Diễn mở miệng cười, “Mỗi ngày bị tôi thao là ai? Sao lại cũng không thấy em không xuống được giường? Xem ra bảo bối Nhạn Thu của chúng ta thật là thiếu thao.”
Hoắc Thành Diễn cười như không cười mà nhìn chằm chằm môi đỏ của cô, cặp môi đỏ bừng sắp đυ.ng tới côn ŧᏂịŧ của hắn, “Như thế nào lại chua như thế?” Hoắc Thành Diễn nói.
Thẩm Nhạn Thu đỏ bừng đầy mặt, cô lại tự đào cái hố cho mình, hơn nữa lời nói ghen tuông, không phù hợp với thiết lập nữ minh tinh quyến rũ của cô.
Cô quay đầu hừ một tiếng, “Ai muốn ăn chua của anh, em ước gì anh sớm một chút tìm một người mà cưới, để cho em cũng được nghỉ ngơi.”
Hoắc Thành Diễn thời điểm cùng cô đấu võ mồm là tâm tình tốt nhất, cô bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, hoàn toàn không có tự giác của nữ minh tinh, lại còn có tính trẻ con.
Hắn cũng thích thú, đấu võ mồm cái này, nói trắng ra là chính là tình thú, cô có lẽ không rõ, chẳng qua Hoắc Thành Diễn lại rất sáng tỏ.
“Ân, không biết bị Hoắc Thành Diễn ca ca thao lâu như thế rồi, côn ŧᏂịŧ của người khác nhỏ như thế có thể hay không thỏa mãn tiểu tao huyệt của em?”
Hoắc Thành Diễn mơn trớn cằm cô, làm cái miệng nhỏ của cô hơi hơi dựa lại, mã mắt của hắn đã rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím chống lên cằm của cô, hơi đi lên một chút, trực tiếp đυ.ng tới miệng cô, hắn hơi hơi thở dốc, “Mau giúp anh Hoắc lộng đi, em gái ngoan của tôi.”
Thẩm Nhạn Thu bị hắn trêu chọc như thế, không còn tâm tình để ghen tuông, một nửa là xấu hổ, một nửa là giận.
Cô hối hận, vì cái gì trước kia khi làm lại muốn gọi hắn là anh trai, dẫn tới hiện tại Hoắc Thành Diễn luôn gọi cô là em gái ngoan, cô vẫn cảm thấy cái từ này thật da^ʍ mĩ.
Cô tức giận mà nhìn Hoắc Thành Diễn, chân gập xuống quỳ gối giữa hai chân Hoắc Thành Diễn, váy hai dây làm bằng tơ lụa hơi hơi cuộn lên trên, trực tiếp lộ ra cái mông trắng nõn mượt mà của cô.
Một tay cô bắt lấy côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn, năm ngón tay rất có kỹ xảo mà xoa bóp, thẳng đến cây đồ vật kia ở trên tay cô trướng to, lập tức liền bành trướng lên, Hoắc Thành Diễn nhìn hai luồng vυ' lắc lư của cô, côn ŧᏂịŧ càng là không thể tự kiềm chế mà phồng to.
Thẩm Nhạn Thu nâng cằm, đắc ý mà nhìn Hoắc Thành Diễn, cô là kiểu có thù tất báo, “Ngô, côn ŧᏂịŧ anh trai thật lớn đâu…… Bị tay em gái vuốt ve một chút liền lớn như thế, anh trai rốt cuộc có bao nhiêu đói khát nha.”
Hoắc Thành Diễn nhìn cổ áo đang mở rộng của cô, hắn duỗi tay bắt lấy một đoàn vυ' của cô, bàn tay to xoa nắn nhũ thịt, núʍ ѵú đều sắp bị xoa đến sưng đỏ.
Cô cũng không cam lòng yếu thế, há mồm, đem côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn nuốt đi vào, dùng sức mà mυ'ŧ vào gậy thịt của hắn, thẳng đến khi hắn vừa sướиɠ vừa đau mà ‘tê’ một tiếng, cô mới thả lỏng mà nhẹ nhàng mà ngậm chứa côn ŧᏂịŧ của hắn.
Hoắc Thành Diễn nhéo cái vυ' cô, hai mắt đỏ lên, hắn mắng nhỏ một tiếng, “Tiểu yêu tinh.”
Mà tiểu yêu tinh trước mắt phảng phất đứng ngoài cuộc, nâng nhục côn tử của hắn chậm rãi mυ'ŧ vào, liếʍ cắn, không ngừng liếʍ láp mã mắt của hắn.
Đầu lưỡi ở trên qυყ đầυ cực đại của hắn mà liếʍ láp, miệng cô vừa mềm vừa nóng, bọc đến Hoắc Thành Diễn tâm viên ý mãn, trong đầu đều là phế liệu màu vàng.
Nữ nhân không nhanh không chậm mà phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ nam nhân, gậy thịt màu đỏ sậm kia rất dài, hắn nâng eo thọc vào rút ra, suýt nữa cắm vào chỗ sâu trong cổ họng cô.
Âm thanh mυ'ŧ vào kèm theo tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân, đem Hoắc Thành Diễn ăn đến gắt gao, “Ân… Côn ŧᏂịŧ anh trai thật lớn…… Thật là lợi hại nha……”