“Thiên a Tiểu Bảo? Sao lại ngồi dưới đất? Ai để ngươi ngồi đây!? Không phải mẹ nói là không được sao!”
Vào phòng, nương Miêu Hòa liền thấy Tiểu Bảo của nàng bị tùy ý để trên mặt đất, ngồi đến quần áo đều dơ. Bây giờ mới là mùa xuân, mặt trời ngả về tây liền lạnh xuống, hơi ẩm sẽ thấm vào người! Mà nhìn sang một cái oa tử khác trong phòng, là một tiểu tử hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, được nãi nãi hắn cũng chính là nhị tức phụ Miêu gia, nương Miêu Hòa phải kêu nàng là nhị tẩu Trương Miên, gắt gao ôm trên đùi!
Này liền thôi, Tiểu Bảo của nàng hai tay trống trơn không có canh uống, dựa vào cái gì đứa nhỏ kia được đút nước cơm nóng hổi!? Đứa nhỏ kia chỉ là đường cháu trai của Tiểu Bảo, là đại nhi tử do nhi tử nhị tẩu sinh ra, thế hệ thứ 4 của Miêu gia. Người nhỏ nhất, không phải là nên đem đồ vật cho trưởng bối hay sao?
Nhưng người có bối phận lớn nhất trong phòng là lão bà tử cũng làm vẻ mặt thờ ơ, thấy nương Miêu Hòa vào nhà, cũng chỉ xốc xốc mí mắt. Loại lãnh đạm này thấy nhiều không trách, nương Miêu Hòa chỉ có thể nghẹn tức trong lòng, xông lên phía trước đem Tiểu Bảo bế lên, mới gọi một câu nương cùng nhị tẩu.
Thấy nương Miêu Hòa sắc mặt khó coi, Trương Miên trên mặt cười nói, “Hải, Tiểu bảo mới ba tuổi nhưng thật hoạt bát, bắt cũng bắt không được, để cho hắn chơi cho đã. Mới vừa rồi còn kêu mẹ đó, sợ đệ muội ra cửa sẽ mang đồ ăn trở về, nên cố tình để bụng lại cho hắn đó mà.”
Nói như vậy, đáy lòng Trương Miên lại cười nhạo một tiếng.
Tam phòng cho ra một cái ca nhi có thanh danh xấu như vậy, còn hại trượng phu nàng là Miêu Hưng ở trên trấn làm việc cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Muốn cùng đại tôn tử trong l*иg ngực nàng có cùng một loại đãi ngộ, nghĩ thật đẹp! Lại nói, tình huống trong nhà so với bên ngoài tốt hơn một chút, còn không phải dựa vào Miêu Hưng làm việc ở trà lâu tại trấn trên, nhi tử Miêu Toàn cũng theo vào trà lâu, có đường này, nhà này mới khá được. Chỉ bằng vào cái này, lấy đồ tốt nhất trong nhà cho đại tôn tử của nàng cũng là đương nhiên!
Nương Miêu Hòa trong lòng thầm hận, lại nghe lão bà tử trầm khuôn mặt nói, “Hòa ca nhi bên kia đã nói rõ ràng chưa? Nếu hắn còn đi ra bên ngoài làm chuyện mất mặt, sau này ăn tết cũng không cần trở về! Có trở về lão bà tử ta đây cũng không nhận hắn!”
Nương Miêu Hòa ôm Tiểu Bảo cứng đờ đáp, “Hòa ca nhi sẽ không như vậy.”
Lão bà tử hừ lạnh một tiếng, Trương Miên ở bên cạnh bổ thêm một đao, “Hy vọng như thế. Chuyện kia phá ra ngay cả quản sự trà lâu cũng hỏi qua A Hưng, may mắn hắn đầu óc linh hoạt, suy nghĩ lời hay đối phó cho qua, nếu không a, sợ là Toàn tử nhà chúng ta vừa mới đến trà lâu làm việc cũng phải bị ném ra.”
Sắc mặt lão bà tử nhất thời hòa hoãn xuống, “Mấy ngày nay, ngươi kêu lão nhị cùng Toàn tử chịu nhiều trách nhiệm một chút. Lão bà tử ta đây là một người hiểu lý lẽ, khẳng định sẽ không bạc đãi phòng các ngươi.”
Cho nên liền chuyển sang bạc đãi Tiểu Bảo sao? Nhưng Tiểu Bảo của nàng có gì sai!!!
Rõ ràng Tiểu Bảo mới ba tuổi, lại so với đứa nhỏ hai tuổi kia còn gầy yếu hơn rất nhiều, kết quả thì sao, ăn ngon uống tốt trong nhà đều đưa cho đứa nhỏ kia, chân chính phân tới chỗ Tiêu Bảo còn được bao nhiêu? Nếu không phải vì vậy, nàng làm sao phải đi phiền ca nhi đã gả ra ngoài của mình? Nàng là bị ép!!
Nghĩ đến ngân lượng Dương Đại Lang chịu đưa, trong lòng nương Miêu Hòa nóng lên, nhanh chóng rũ mắt xuống.
Bất luận chuyện này như thế nào, cũng đều không thể cho nhà này biết được!
Bên này, sau khi Miêu Hòa về đến nhà, liền cảm thấy hành động của mình quá chậm.
Trên trời rơi xuống khoản nợ sáu lượng bạc, hoàn toàn là trách nhiệm của y. Trong tay y rõ ràng có tức nhưỡng, lại uổng phí có núi bảo mà không lợi dụng được, trong lòng không có chút nóng nảy cũng không được. Mà bây giờ gieo hạt, cũng phải chờ hơn nửa tháng mới có thể bán được, trong nửa tháng này, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao.
Thấy người kia tinh thần không tập trung, Dương Đại Lang vào trong phòng ngủ đem ra một cái bình gốm nhỏ. Đổ từ trong bình gốm ra, lăn ra mấy khối bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng. Miêu Hòa sửng sốt, nhịn không được đếm đếm. Tính tính trên dưới sáu phân bạc!
“Trong túi còn tiền,” Dương Đại Lang nói xong, lại moi moi trên người, đem tiền bạc hôm nay hắn bán đồ lấy ra.
Miêu Hòa không rõ ràng lắm, lợn rừng nhỏ hôm qua bắt được, lúc săn không có gây ra vết thương, thịt lợn rừng lại săn chắc, lớn lên còn lấy được nhiều thịt, xem như con mồi khó có được. Dương Đại Lang vì thế mà cố ý đi đến chợ phía Đông Nam trấn, chuyên buôn bán súc sinh, muốn kiếm được cái giá cao.
Dương Đại Lang móc từ trên người ra, vậy mà có đến bảy phân bạc! Trừ bỏ hai con gà mái cùng túi bột mì nhỏ mà hắn mua về, tính tính con lợn rừng này bán được hơn một lượng bạc.
Cho nên tổng kết gia tài Dương Đại Lang trước mắt có ít nhất một lượng ba phân, ứng phó một lượng bạc phải giao trong tháng sau còn được. Chẳng qua vẫn không làm Miêu Hòa cảm giác tốt hơn chút nào, rốt cuộc đến tận bây giờ, y vẫn chỉ là một con sâu gạo, nửa điểm cống hiến cũng không có, chi nhiều hơn thu.
Bất quá trên thực tế, tình huống kinh tế của Dương Đại Lang không quá khẩn trương. Bạc lúc trước hắn thiếu là vì trị bệnh cho mẹ. Vốn dĩ dựa vào săn thú, có thể miễn cưỡng dành dụm được bạc. Nhưng lúc đó vừa vặn rơi vào mùa đông, mùa đông năm trước lại rơi tuyết, tuyết kỳ phi thường dài, khiến cho Dương Đại Lang cơ hồ không vào được núi. Tiêu nhiều, tiền thu vào lại thiếu, không thể không đi vay mượn xung quanh.
Hiện giờ thời tiết cũng đã nhập xuân, vạn vật sinh sôi trở lại, nếu như hắn cần mẫn một chút, vào núi thêm mấy lần, chắc chắn có thể kiếm được tiền.
“Vào núi, không có con mồi, cũng có dược liệu. Không có việc gì.”
Dược liệu? Miêu Hòa lập tức ngẩng đầu lên, “Ngươi có thể nhận biết dược liệu?”
“Lâm thúc từng nhờ ta hái, nhận được.”
“Ta cũng muốn đi! Cùng nhau hái!” Như vậy y liền có thể mang một chút trở về, trực tiếp dùng tức nhưỡng trồng! Cứ trồng lên trước, sẽ có biện pháp gạt Dương Đại Lang đem đi bán. Chuyện như thế này chỉ cần một lần, liền có đủ tiền bạc căng quá khoảng thời gian này.
Dương Đại Lang nhíu nhíu mày, nghĩ không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt tiểu ca nhi sáng ngời, không sa sút tinh thần như vừa rồi, lời nói đến bên miệng xoay vòng, gật đầu, “Chờ mấy ngày, liền mang ngươi đi.”
Miêu Hòa lập tức cười cong mắt, cảm thấy sự tình có thể xoay chuyển. Liền vui vui vẻ vẻ đi chuẩn bị cơm chiều.
Mấy ngày sau, Miêu Hòa nắm chặt thời gian lợi dụng tức nhưỡng gây giống, Dương Đại Lang tựa hồ cũng muốn Miêu Hòa an tâm, nhiều lần vào núi, tuy hành trình ngắn, nhưng lúc nào cũng có mang theo con mồi trở về. Đáng tiếc con mồi xa xỉ như lợn rừng nhỏ không có nữa. Chính là thường xuyên thấy thỏ hoang cùng gà rừng.
Cũng bởi vì vậy mà có một cái chuồng gà được dựng lên trong hậu viện, trước mắt nuôi hai con gà trống ba con gà mái, Miêu Hòa vẫn chưa phát hiện ra trứng để nhặt, bất quá rất nhanh liền có. Y dùng cây trồng từ tức nhưỡng xé nhỏ ra cho gà ăn, đương nhiên còn có Đại Bạch.
Đại Bạch hiện tại đã lớn khoảng một bàn tay, có thể lung lay đi vài bước, đối với Miêu Hòa rất thân thiết. Hôm nay phải vào núi, Miêu hòa chuẩn bị lá non cùng nước, đều đặt trong giỏ trúc, mới rời nhà cùng Dương Đại Lang.
Lúc lên đường, Dương Đại Lang cõng sọt lớn, Miêu Hòa cõng sọt nhỏ, đi gần đến chân núi, hai người gặp gỡ Miêu Nhị.
Miêu Nhị là ai? Chính là lão lưu manh lười biếng, có cái miệng yêu thích đâm chọc người khác.
“Ai, đây không phải là Đại Lang sao? Hiếm thấy, đây là muốn mang Hòa ca nhi lên núi a.”
Dương Đại Lang ừ một tiếng, xem như chào hỏi.
Miêu Nhị quả nhiên lại miệng tiện, “Sao không sớm làm như vậy. Đem hắn mang bên người, khẳng định tốt hơn so với để trong viện, không biết người ta chạy đi lúc nào! Đã vậy còn có thêm nhân lực hỗ trợ, hắc, một hòn đá trúng mấy con chim!”
Ánh mắt Dương Đại Lang lãnh đạm, không đáp, nhưng Miêu Nhị vẫn chỉ lo tự mình nói tiếp, “Hòa ca nhi cũng vậy. Ca nhi xuất giá a, liền bất đồng. Trong lòng ngươi có nghĩ đến người khác, thì có lợi ích gì đâu.”
Miêu Nhị nói đến đây, Dương Đại Lang đột nhiên nghiêng sọt trên lưng, lấy ra dao cắt cỏ cong cong, rất sắc bén. Miêu Nhị thấy hành động này, hoảng sợ, “Hảo hảo, ngươi, ngươi, cầm đao làm gì a?”
“Đợi lát nữa trên đường có nhiều cỏ dại, nên cắt liền cắt.”
Miêu Nhị cười gượng, “Vậy cũng phải cẩn thận a. Vạn nhất ngộ thương người khác, này, này đến trước mặt thôn trưởng cũng không biết nói thế nào.” Đem thôn trưởng nâng ra tới, chứng tỏ trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.
Dương Đại Lang bình tĩnh nói, “Biết. Đa tạ nhắc nhở.”
Toàn bộ cuộc thoại Miêu Hòa đều an tĩnh đợi. Thầm nghĩ người trong thôn ở trước mặt Dương Đại Lang nói như vậy, chỉ sợ là rất nhiều lần. Bản thân luôn tránh ở trong viện, chưa từng trực tiếp trải qua, bây giờ mới tiếp xúc hiện thực một chút. Nếu sau này thật sự hòa li, cũng không biết, Dương Đại Lang sẽ còn bị nói thành ra thế nào. Nghĩ vậy, trong lòng liền toát ra cảm xúc áy náy.
Nhưng việc nào ra việc đó, y không thể chỉ vì điều này, đem bản thân cột vào một cái mình không thích.
Cho nên lúc này, y phải nghĩ cái biện pháp mở đường cho những chuyện sau này mới được.
Vì thế Miêu Hòa hướng Miêu Nhị mở miệng, “Miêu Nhị thúc nói đúng, người trẻ tuổi, luôn có những thời điểm nói sai lời đi nhầm đường, cuối cùng vẫn phải nhìn xem người này có sửa đổi hay không, có phải hay không a?”
Miêu Nhị cho rằng đang nói tới mình, có chút cảnh giác, “Đúng vậy.”
Miêu Hòa ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy đa tạ Miêu Nhị thúc lý giải. Đại Lang chúng ta đi thôi, sợ là không đủ thời gian.”
Nói xong liền đưa tay nắm lấy tay trái không cầm đao của Dương Đại Lang, kéo kéo.
Đáy mắt Dương Đại Lang vừa động, lật tay nắm trở lại, sau khi hướng Miêu Nhị gật đầu, liền cùng Miêu Hòa xoay người rời đi.
Lưu lại Miêu Nhị chưa kịp hiểu.
“Ta lý giải? Ta lý giải cái gì a?? Hải a, chẳng lẽ Hòa ca nhi rốt cục cũng hết hy vọng, quyết định đi theo Dương Đại Lang?! Có khả năng sao? Hay là đổi sang chiêu trò khác??”
Cùng Miêu Nhị phân ra, lại đi thêm một canh giờ cuối cùng cũng vào núi.
Một đường này địa thế dần dần cao lên, đi một lúc, Miêu Hòa không thể không dừng lại nghỉ chân một chút. Y cũng biết hôm nay mình chính là kéo chân sau, tuyệt đối kéo thấp hiệu suất Dương Đại Lang, cho nên y cũng đã nói trước cùng Dương Đại Lang, hôm nay vào núi, chủ yếu chính là tìm xem dược liệu cùng trái cây, y muốn xem xem có gì đáng giá hay phẩm loại tốt hơn rau dưa hay không.
Dương Đại Lang không định đả kích tự tin của tiểu ca nhi. Dược liệu nếu có thể trồng, mỗi nhà đều đã sớm trồng, lại không tới phiên bọn họ. Lần này ra ngoài cũng chỉ là cho tiểu ca nhi giải sầu, người trong thôn đối với y, đều không cho sắc mặt tốt, muốn đi dạo một chút, trong núi càng thích hợp hơn.
Chẳng qua, hắn không nghĩ tới tiểu ca nhi nguyện ý nói như vậy trước mặt Miêu Nhị.
Tựa hồ vượt qua cơn bệnh nặng kia xong, tính tình cùng suy nghĩ của tiểu ca nhi, liền thay đổi rất nhiều.
Ban đầu Dương Đại Lang đối với những điều này không để ý chút nào. Bất luận tiểu ca nhi như thế nào, hắn cũng tự có lý do của mình, đem người chiếu cố tốt có ăn có uống là được. Nhưng hôm nay, nếu tiểu ca nhi thay đổi suy nghĩ, vậy hắn, chẳng lẽ liền có thể thật sự không hề băn khoăn mà…
Suy nghĩ trong lòng đột nhiên bị tiểu ca nhi vui sướиɠ đánh gãy.
“Ai, đó có phải trái ăn được hay không a?”
-------------~~~---------------
Nguyên ngày nay tui k vào được web cuối cùng mò mẫm mãi mới vào được, tưởng phải bỏ luôn đống công sức lun gòi, có ai bị giống tui hông? ( ཀ ʖ̯ ཀ)