tập truyện: quan hệ thứ ba giả dối
【 trà xanh bất lương câu dẫn ôn nhuận bác sĩ 】
Văn Hàm câu lấy bác sĩ Thẫm cách vách làʍ t̠ìиɦ, cố tình ở trong nhà anh, trên sofa, phòng bếp, phòng tắm thậm chí là trên giường tân hôn lưu lại dấu vết hoan ái, muốn cho vợ của anh nhìn thấy
Nàng nghĩ, nàng thật đúng là một người phụ nữ hư hỏng
( cha kế ) 【 bò lên giường kim chủ của mẹ 】
Văn Kinh Kinh vẫn luôn thầm thích Thịnh Tiêu, cha kế của mình, hắn cường đại anh tuấn, không chuyện gì mà không làm được, vung tay liền đem cuộc sống 10 năm chật vật của cô thu xếp ổn thoả.
Thẳng đến nhìn thấy côn ŧᏂịŧ hung mãnh ta ra vào vào trong tiểu huyệt của mẹ, cô mới biết được, cô muốn làm tước nhi trong tay hắn, được hắn thưởng thức sủng ái đến tận trời.
—————
Nửa đêm, mưa rên gió dữ, màn trời đen đặc, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, bắng lên tung toé tạo thành từng vũng nước lớn,
Trên đường cái không có lấy một bóng người, chỉ thưa thớt xe cô vội vã băng băng trên đường rộng, đèn đường mờ nhạt phát ra quần sáng tĩnh lặng.
Phòng trong, không khí ẩm nóng, lòng ngực người đàn ông vây lấy một cô gái mảnh khảnh, lẩm bẩm: “Tử Đình.... anh buồn ngủ quá...”
Hai má anh ửng đỏ dị thường, cả người nồng nặc mùi rượu, sườn mặt tựa vào vai cô gái.
Văn Hàm chỉ cảm thấy trái tim chính mình kích động đập nhanh, cô liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc, nhẹ giọng nói: “bác sĩ Thẩm, tôi không phải Tử Đình, anh có ổn không?”
Người đàn ông lẩm bẩm một tiếng, nói gì đó mà Văn Hàm nghe không rõ, cô đỡ anh đi thẳng đến giường lớn, cổ tay bị người đàn ông kìm chặt, cô gái vừa buông ra, cả người liền thuận thế bị kéo ngã xuống.
Cơ thể người đàn ông đè trên người cô, ở cần cổ thơm ngát không ngừng ngửi ngửi, cánh môi không dứt mơn trớn xương quai xanh tinh xảo, khơi lên một trận tê dại, Văn Hàm tim đập như chùy, im lặng chờ đợi động tác tiếp theo của anh
Phảng phất đột nhiên im bặt.
Khuôn mặt nhỏ nhu ngược vô tội lúc này phủ kín một tầng phấn hồng, đuôi mắt rũ xuống, rèm mi đen dài cong cong run rẩy. Đúng chuẩn dáng vẻ của mỹ nhân yêu kiều, cơ thể nhỏ xinh bị anh đè nặng càng thêm đáng thương
Chờ hồng nhận ngượng ngùng dần dần tan đi, đáy mắt Văn Hàm loé lên một tia xảo quyệt, ánh mắt say đắm nhìn khuôn mặt Thẩm Nhuận Thư, chủ động dân lên môi mọng.
Phảng phất như kéo ra chốt mở, người đàn ông phút chốc như tìm trở về tiết tấu của chính mình.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, nóng vội hút lấy khoang miệng của cô nuốt vào nước bọt ngon ngọt, bàn tay trượt xuống, chui vào váy ngủ to rộng, thật nhanh liền bóp lấy bầu ngực sữa của cô.
Người đàn ông híp mắt, hoàn toàn dựa vào bản năng tuỳ ý rong ruổi trên cơ thể cô, hôn hôn trầm trầm kéo xuống qυầи ɭóŧ của cô gái, ngón tay chèn bào tiểu huyệt, khẽ cười: “Đêm nay tại sao lại ướt nhanh như vậy? Ân?”
Ngón tay dễ dàng tiến sâu vào trong rồi lại rút ra, trên tay dính đầy chất lỏng sáng trong.
Côn ŧᏂịŧ thô to không hề nhẫn nại, trực tiếp cắm vào, thao lộng.
Giữa mi tâm lúc đầu còn gắt gao nhíu chặt, đến lúc đi vào, cũng chỉ còn lại xúc cảm khuây khoả.
Vòng eo đong đưa, bầu ngực mềm mại theo từng cú đâm thọc mà lắc lư nhúng nhảy, Văn Hàm phải gắng sức kìm nén mới không hét lên, chỉ hỗn loạn ưm a vài tiếng, nức nở yêu kiều rêи ɾỉ.
Hai đùi non trắng nõn cân xứng bị người đàn ông chống thành hình chữ M, đè ép trên ngực, trứng dái no đủ va đập vào khe mông phát ra tiếng “bạch bạch”rung động.
“Vợ.....” anh trầm thấp gọi tên, cúi đầu bú ʍúŧ núʍ ѵú tươi đẹp trước ngực Văn Hàm, toàn thân dấu vết rãi khắp da thịt trắng nõn, anh một bên bóp nhéo, một bên tham lam liếʍ mυ'ŧ, mải đến khi tiểu đậu đậu cương cứng mới chịu buông ra.
Văn Hàm bị anh mυ'ŧ đến cả người nhũn ra, trong tiểu huyệt côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng cương ngạnh đay nghiến, bị đâm đên run rẩy kịch liệt, đôi tay bắt lấy cánh tay anh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cùng cảm giác tê dại không ngừng chạy dọc theo sống lương thẳng đến đỉnh đầu, khiến cô sảng khoái muốn hỏng.
Chỉ có thể co rút bụng nhỏ, tiểu huyệt càng thêm khít khao chèn ép côn ŧᏂịŧ thô tráng, người đàn ông trừu động càng thêm khó khắn, tiến lùi chẳng xong. Thẩm Nhuận Thư bị cô kẹp chặt đến khẩn trí, thở dốc buông lỏng đầṳ ѵú đỏ hồng, bàn tay mở rộng bóp mạnh bầu thịt trắng nõn mà kêu rên, dưới thân càng ra sức đâm xã.
“Tử Đình... em kẹp anh thật chặt...” Anh thấp thấp nói.
Văn Hàm ánh mắt nhất thời có chút thanh tỉnh, lại kiều mị hỏi anh: “Ân.... Không thoải mái sao?”
“Anh có chút nhịn không được...” anh thật mạnh thở hổn hển, hơi thở nóng cháy phun trước ngực, khơi lên một mảnh da gà.
“Ha... Vậy thì đừng nhịn....”
ngón tay Văn Hàm xỏ xuyên qua tóc anh, chủ động đem cặρ √υ' non mịn dâng đến bên miệng anh.
Thẩm Nhuận Thư đã ẩn nhẫn đến cực hạn, nghe vậy liền ghì chặt lấy eo nhỏ, môi mỏng cuồng loạn hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô, hạ thân ác độc thúc sâu như thể muốn đâm thủng cơ thể cô gái, côn ŧᏂịŧ thô to rút ra gần hết, lại hung hăng cắm ngược trở vào, trực tiếp đâm đến hoa tâm.
——————