Văn Nguyên đang định thi triển Minh Hoả Chú thì Tả Tề ngăn lại.
"Đây là đâu? Một đám ma vật hèn hạ đủ ép ngươi phải ra tay. Linh Tiêu Bảo Điện chỉ vậy thôi sao?"
Văn Nguyên là người tốt tính, thẳng thắn: "Nếu muộn quá sẽ chết người!"
Tả Tề bất bình chế nhạo: "Con đường cầu tiên vấn đạo vô cùng gian khổ. Thử thách nhỏ này không vượt qua được làm sao đối mặt với yêu ma, làm sao đối mặt với tâm ma, làm sao đối mặt với thiên kiếp trong tương lai."
Văn Nguyên nói không nên lời: "Nhưng..."
Lộ Hào vội vàng chạy tới giải thích: "Văn công tử đừng lo lắng, hồi đêm ta cố ý đốt lửa thật to nếu bọn họ thông minh lanh lợi hẳn là biết được có ẩn ý."
Văn Nguyên vẫn chưa thể yên tâm.
Tả Tề khịt mũi coi thường: "Hừ, đại đệ tử dưới trướng chưởng môn mà còn khó xử như vậy, chẳng trách Linh Tiêu Bảo Điện ngày càng suy tàn."
Sở Băng Hoàn phi thân đáp xuống trước mặt Hoa Triệt.
"Đứng trước ánh lửa đừng nhúc nhích."
"Đứng ở ánh lửa đừng qua bên này."
Hai người đồng thanh la lên, sau đó bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút vi diệu.
Sở Băng Hoàn từ nhỏ đã lớn lên trong tiên môn nổi danh, biết được điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Hoa Triệt còn chưa được học thuật từ sư phụ thì làm sao biết??? Y nghi ngờ dò hỏi: "Ngươi biết Nhϊếp Hồn Biên Bức sợ lửa?"
"Mẹ ơi! Nó là Nhϊếp Hồn Biên Bức?" Hoa Triệt chỉ vào đám "thiêu thân" đang bay trên bầu trời, không khỏi rùng mình "Thật là đáng sợ! Cái gì, ta nhìn Lộ tiên sư đốt đống lửa to, củi chất đầy dư sức đốt tới hai ngày. Ta mới đoán có thứ gì đó sợ lửa sẽ đến gần nên chuẩn bị trước."
Sở Băng Hoàn biết Hoa Triệt thông minh, nhìn ra được những manh mối này là chuyện đương nhiên.
Nhìn thấy hắn và những người khác bình an vô sự, mấy người đang hoảng hốt chợt hiểu ra vấn đề vội tiến lại gần đống lửa. Nhϊếp Hồn Biên Bức chán nản không dám đến gần ngọn lửa, chúng chỉ có thể bay loạn xạ ở khu vực bên ngoài.
Văn Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm phóng ra một đạo Minh Hoả Chú. Hơn hai chục con ma vật tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Đại sư huynh Linh Tiêu Bảo Điện tranh thủ rèn sắt khi còn nóng "Nhớ kỹ, Nhϊếp Hồn Biên Bức có nhược điểm là lửa, coi như là bài học đầu tiên trước khi nhập môn."
Tả Tề cười nhạo: "Mới nhiêu đó mà run như cầy sấy, đúng là một đám rác rưởi." Sau đó dùng khuỷu tay thọc thọc Lộ Hào một cái: "Người mặc áo đỏ, người mặc áo trắng, Mộ Dung Táp coi như tạm được!"
Lộ Hào có chút sững sờ: "Nam nhân áo trắng kia..."
Tả Tề cũng lười liếc nhìn: "Sao vậy?"
"Ta luôn cảm thấy hắn có chút khác thường, cũng không biết là khác chỗ nào" Lộ Hào nói, "Sư huynh hiểu biết rộng có nhận ra hắn là tu sĩ đến từ tiên môn nổi danh nào không?"
"Làm sao có khả năng? Ngoại trừ Mộ Chiêu Diêu ngu ngốc kia còn ai thèm đến môn phái sắp sửa lụi tàn như Linh Tiêu Bảo Điện." Tả Tề ngẫm nghĩ gì đó lại nói: "Ngươi quen tên mặc áo đỏ?"
"Ừ, khi còn nhỏ đã cứu ta."
Ánh mắt Tả Tề hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Hắn tư chất không tồi, gặp nguy không loạn, trổ mã... cũng rất đẹp mắt. Hay là ta mang về Thượng Thanh đi?"
Trong lòng Lộ Hào cũng muốn như thế chỉ là còn chút lo lắng: "Hắn cũng phải đồng ý!"
"Giỡn hoài, Thượng Thanh Tiên Môn có gì làm hắn không muốn đi?" Tả Tề tỏ ra khó hiểu.
Lộ Hào đáp lại "Nếu thích thì đã trực tiếp đi vào Thượng Thanh Tiên Môn, hơi đâu phải đến linh Tiêu Bảo Điện làm chi!"
"Úi giời! Vậy cuối cùng ngươi có muốn hắn hay không? Muốn thì lập tức cướp lấy người mang về. Hay là..." Tả Tề cười xấu xa, "Ngươi sợ hắn thiên phú trác tuyệt, sau khi đến Thượng Thanh sẽ trèo lên đầu làm sư huynh của ngươi."
Lộ Hào phật lòng đẩy Tả Tề ra: "Sư huynh, đừng nói nhảm."
Trải qua một đêm khó khăn, mọi người ngồi lại bàn bạc với nhau. Dù sao điều kiện là phải cố gắng sống sót trong vòng ba ngày, đi lung tung sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là cố thủ ở đây chờ cho đến hết thời gian.
Trong lòng Lộ Hào có chút bối rối.
Mời Hoa Triệt đến Thượng Thanh cũng hay. Lộ Hào biết hắn tài năng hơn người, căn cốt* vững chắc, khi đến Thượng Thành nhất định sẽ như rồng trở về biển, một bước lên mây lưu danh thiên cổ.
(*) Căn cốt: nghĩa đại khái là gốc rễ bên trong của con người.
Lời nói của Tả Tề là thừa, chàng ta biết tài năng của mình chẳng hơn nổi người, nếu không có Hoa Triệt thì sớm muộn gì cũng bị người khác vượt mặt. Nửa năm trước chẳng phải Tả Tề cũng từng gọi Lộ Hào là sư huynh đó sao. Giúp Hoa Triệt vào được Thượng Thanh Tiên Môn coi như là báo ân cứu mạng khi còn nhỏ.
Lộ Hào nghĩ sao làm vậy, bước tới gần Hoa Triệt nói thẳng: "Tình Không, ngươi muốn gia nhập Thượng Thanh không?"
Hắn bất ngờ đánh rơi túi nước. Người này ngoài mặt thì tốt bụng, nhiệt tình. Trong lòng lại hay ghen tị. Thật lòng sẽ mời hắn đến Thượng Thanh? Hoa Triệt sửng sốt bật cười, thật là trẻ người non dạ. Nếu kiếp này lại giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước. Sau này Lộ Hào trưởng thành có tự hận bản thân vì đã mời kẻ thù gϊếŧ cha về nhà?
"Ngươi..." Hoa Triệt nhịn cười, "Ngươi có chắc muốn ta đi hay không?"
Lộ Hào thành khẩn gật đầu: "Ta ra mặt khẩn cầu cha ta nhận ngươi vào làm đệ tử của chưởng môn!"
Hoa Triệt không biết nên thể hiện thế nào mới phải, cúi người nhặt túi nước lên, ánh mắt thản nhiên thoải mái: "Ta vẫn là..."
"Có động đất!" Không biết ai la lên, mặt đất bắt đầu chao đảo. Mọi người chưa kịp phản ứng đã lăn lông lốc xuống dốc, va vào vách đá ngất xỉu tại chỗ.
Hoa Triệt lắc người, vô thức nắm lấy thân cây bên cạnh, ai ngờ cả cây tùng cổ thụ bị xé làm đôi, mặt đất nứt nẻ, đất đá văng tứ tung. Ngay vào thời khắc hắn loạng choạng sắp té thì đột nhiên có người ôm lấy ngang hông. Hắn quay đầu lại, đúng là Sở Băng Hoàn.
Y vừa đưa hắn đến nơi an toàn thì một tảng đá lớn từ trên dốc lăn xuống. Theo sau là con quái vật khổng lồ chui đầu ra khỏi lòng đất. Toàn thân nó đen nhánh, vảy phản xạ ánh sáng mờ mờ, dài chừng trăm trượng.
Nó là một con trăn khổng lồ.
Văn Nguyên tái mặt "Lĩnh chủ! Làm sao lại đánh động tới lĩnh chủ!"
Giống loài này chuyên môn chiếm cứ những vùng đất hoang vu không có tiên môn. Một khi vắng bóng tu sĩ bảo hộ, yêu ma quỷ quái sẽ tập trung thành bầy. Tụi nó vô cùng tôn sùng sức mạnh, kẻ thắng luôn luôn là vua. Mà đỉnh Thanh Thành chính là địa bàn của con trăn khổng lồ. Tu tiên giới thường gọi chúng là "Lĩnh chủ", nghĩa là thủ lĩnh một vùng đất.
Quái vật đột nhiên xoay người. Đại Hổ né không kịp trên người đầy vết rách do vảy của nó gây ra. Gã tức điên mở miệng chửi thề.
Tả Tề túm chặt Văn Nguyên đang hoảng sợ buông lời chế nhạo: "Nhiêu đây ăn thua gì."
Văn Nguyên vội la lên: "Tiên sư, đó là lĩnh chủ, chúa tể toàn bộ đỉnh Thanh Thành! Mấy con Nhϊếp Hồn Biên Bức nhỏ bé sao bì được."
"Sợ cái gì?" Tả Tề gằn giọng nói, "Nếu chúng ta đã đích thân tới đây để chỉ đạo, thì sẽ phải chỉ đạo cho tốt, không thể không làm gì mà bỏ đi! Mở mắt ra nhìn cho kỹ xem Thượng Thanh tiên môn là như thế nào, tiêu chuẩn đánh giá đệ tử nhập môn là như thế nào."
Văn Nguyên: "Tiên sư, làm vậy bọn họ sẽ chết hết!"
"Câm miệng!" Tả Tề nghe lải nhải đến đau đầu, đẩy Văn Nguyên cho Lộ Hào đồng thời hô to, "Nghe cho rõ đây, ai gϊếŧ chết lĩnh chủ là có thể thông qua khảo hạch của Linh Tiêu Bảo Điện. Còn không, các ngươi đều trở thành đồ ăn trong mâm của lĩnh chủ đi!"
Văn Nguyên: "Không thể..."
Lộ Hào có chút lo lắng: "Sư huynh, chuyện này có mạo hiểm quá hay không?"
"Ngươi biết cái gì?" Tả Tề lườm hắn một cái, "Mang danh là tu sĩ mà có chút nguy hiểm cũng không thể xử lý thì còn mặt mũi nào mà sống, thà chết đi còn hơn."
"Tiên sư không thể làm thế!" Văn nguyên cố thoát khỏi vòng tay của Lộ Hào trượt chân ngã xuống đất. Theo lý mà nói, cùng cấp đệ tử với nhau lẽ ra nên xưng hô là đạo hữu. Chẳng qua Thượng Thanh Tiên Môn là môn phái đứng đầu, đệ tử của các nhà khác có thói quen bắt chước người phàm cung kính gọi là tiên sư. Đại sư huynh Linh Tiêu Bảo Điện gào khản cả tiếng "Những người đó không phải ai cũng là tu sĩ, như Lâm Ngôn, hắn vẫn là người thường! Tiên sư, đều là do cha mẹ sinh thành dưỡng dục không thể như làm vậy."
"Lải nhải phiền muốn chết!" Tả Tề phất tay phóng ra một đạo Tiêu m Chú, Văn Nguyên tắc tiếng ngay lập tức. Và còn vênh váo chê trách: "Lòng dạ đàn bà, khó trách Linh Tiêu Bảo Điện của các ngươi lập phái mấy trăm năm vẫn èo uột không thể phát triển. Bởi vì đệ tử đời sau kém hơn đệ tử đời trước. Đã có lá gan tới bái sư phải lường trước hậu quả. Nếu như sợ chết thì nhân lúc còn sớm về nhà uống sữa đi."
Hoa Triệt đấm thẳng vào mặt Tả Tề.
Ngoại trừ tiếng trườn sột soạt của con trăn khổng lồ, khung cảnh im lặng đến chết người.
Sắc mặt Hoa Triệt lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẳm ánh lên vẻ u ám, nắm lấy cổ áo Tả Tề kéo người từ dưới đất lên: "Không coi trọng sinh mệnh, đây là đại sư huynh của Thượng Thanh? Xem mạng người như cỏ rác, đây là quy củ của Thượng Thanh?"
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Văn Nguyên trợn mắt há mồm, Mộ Dung Táp ngây ra như phỗng.
Tề Tề bị đánh đến ngu người, mãi sau mới phản ứng lại: "Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi cả gan dám đánh ta!"
Một Linh Tiêu Bảo Điện nho nhỏ. không đúng! Một thằng oách hoang dã hèn hạ lại dám đánh tiên sư của Thượng Thanh Tiên Môn. Ánh mắt Tả Tề tràn ngập sát khí, gã triệu ra pháp khí, chĩa thẳng kiếm vào mặt Hoa Triệt.
Sắc mặt Hoa Triệt không chút gợn sóng nghiêng đầu qua một bên né tránh. Lúc kiếm lần thứ hai đánh tới, mọi người hít hà một hơi, vừa lúc Sở Băng Hoàn đang định xông lên, chợt nhìn thấy lòng bàn tay của hắn có ánh sáng nhấp nháy.
Keng... Keng....
Cây tiêu trúc màu tím vững chãi ngăn lại thế kiếm của Tả Tề.
Sở Băng Hoàn sửng sốt: "Hàm Tuyết."
Những động tác sau đó thật sự quá loá mắt. Hoa Triệt dễ dàng ngăn cản tất các đòn đánh của Tả Tề. Dáng người hắn như tia chớp bất ngờ xuất hiện giữa trời quang, tay phải cầm tiêu trúc thực hiện hàng loạt động tác liên hoàn, đánh chính xác vào các vị trí sơ hở trên lưng, eo, đùi của đối thủ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết. Tả Tề nôn ra máu khuỵu xuống đất. Cây tiêu trúc đè lên vai gã, trên lưng như cõng cả ngọn núi không tài nào nhúc nhích được.
Đôi mắt Hoa Triệt loé lên vẻ tinh quái quay đầu nhìn Lộ Hào đã sững sờ từ lâu, khoé môi nhếch mép cười nhưng giọng điệu đầy nguy hiểm "Đa tạ ý tốt của tiên sư. Ta, không, muốn, đi."
Trái tim Mộ Dung Táp nhảy dựng.
—— Cảnh giới cũng không phải là tuyệt đối. Trúc cơ đánh cho nguyên anh rơi răng đầy đất, ngươi tin không?"
- --- Có cơ hội sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
*****