Tiếng hát của Trì Ngư không khác tấn công, con người ngất xỉu, quái vật biển ngoan ngoãn buông tha công kích, xúc tu dính trên Hạng Phỉ di chuyển loạng choạng đến lan can, mềm mại không giống sinh vật muốn tấn công Hạng Phỉ vừa rồi.
Xúc tu chậm rãi thu hồi, trong tiếng hát trở về bên cạnh chủ nhân.
Tiếng hát của nhân ngư không ngừng nghỉ, mờ ảo truyền đến từ chân trời, dịu dàng vuốt ve lòng Hạng Phỉ.
Một bài hát không thể diễn tả bằng lời, và... Vào một ngày không thể nào quên.
Quái vật biển dần dần rút lui như thủy triều.
Trì Ngư nhìn Hạng Phỉ từ xa, tổng thể thoạt nhìn không thiếu tay thiếu chân, hắn tới cũng không muộn.
Vì thế vây đuôi của hắn lơ đãng vểnh lên, có chút vui vẻ. Sau khi nguy cơ được giải trừ thì định bơi đi, trở về tiếp tục dưỡng thương.
Đây có phải là mỹ nhân ngư cứu anh hùng không? Trong truyện cổ tích đều là anh hùng cứu mỹ nhân, lần này biến thành mỹ nhân ngư cứu sĩ quan, hắn nghĩ.
Dù sao đồ vẫn còn trong tay Hạng Phỉ, nếu chết xong bị quái vật biển nuốt vào bụng thì sao? Trì Ngư không muốn phải tìm nước mắt của thần biển lần nữa.
Đây chính là một hạng mục lớn, tốn thời gian hao tổn sức lực, còn không bằng để Hạng Phỉ trong tầm mắt mình. Đợi đến khi có thời cơ thích hợp thì dụ dỗ Hạng Phỉ lấy nước mắt của thần biển.
Quái vật biển vây quanh hắn, Trì Ngư nhìn thấy bạch tuộc nhỏ mắc kẹt bên trong, gần như bị nhấn chìm.
Không biết xúc tu của nó bị vật gì đả thương, chỉ còn lại hai xúc tu đứt, vết thương bị bọt nước biển làm trắng bệch. Nhìn bộ dáng rất thê thảm. Nhưng nó nhìn thấy Trì Ngư vẫn mở to hai mắt, muốn vội vàng bơi về phía hắn.
Nhưng xung quanh nó có quá nhiều quái vật biển, xung quanh Trì Ngư cũng rất nhiều quái vật biển. Những con quái vật vây quanh hắn, bạch tuộc nhỏ so với hình dạng chúng nó thật sự quá nhỏ.
Nó chỉ có thể giơ tay lên chào hỏi Trì Ngư, xác nhận rằng Trì Ngư nhìn thấy nó.
Trì Ngư cười cười, tóc dài màu bạc nhạt của hắn trong sương mù tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt so với màu tóc càng sâu hơn một chút, xoay chuyển như ánh trăng.
Quái vật biển là tư thế phục tùng, bọn chúng vây quanh hắn chậm rãi bơi ra bên ngoài, buông tha tấn công con tàu này.
Trong lòng quái vật biển có trí tuệ khó hiểu, chúng loại trừ sinh vật bên ngoài không phải ngày một ngày hai, nhưng chỉ có tấn công hôm nay thì nhân ngư lại xuất hiện ngăn cản chuyện này xảy ra.
Nhưng khuất phục dưới uy thế của Trì Ngư, chúng theo bản năng đuổi theo tung tích Trì Ngư, coi như buông tha một bữa ăn ngon.
Lúc này đột nhiên tai Trì Ngư nghe thấy âm thanh truyền đến từ màn sương trắng bên kia.
Tiếng của người kia rất thấp, giống như là nỉ non, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh rất kiên định.
Anh hét lên, "Trì Ngư."
Đuôi Trì Ngư cứng đờ, nhưng hắn không quay đầu mà tiếp tục bơi về phía trước.
Giả vờ như không nghe thấy, tự lừa người dối cá.
Luôn cảm giác bây giờ xuất hiện trước mặt Hạng Phỉ sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Trì Ngư đoán rất chuẩn với giác quan thứ sáu của mình, nói là chuyện không tốt thì nhất định sẽ là chuyện không tốt.
Hạng Phỉ muốn có trái tim của hắn phải không? Trì Ngư suy nghĩ, hắn đã nghe cuộc trò chuyện của họ vào buổi sáng một vài ngày trước, nhưng điều này đã nằm trong dự đoán của Trì Ngư.
Sự khác biệt chỉ là Hạng Phỉ biết sớm hay muộn mà thôi.
Thế nhưng hắn lại nghe thấy Hạng Phỉ gọi một tiếng.
Ánh mắt của anh thẳng tắp xuyên thấu qua sương trắng dày đặc.
Gọi: "Trì Ngư."
Lần này tiếng rất lớn, Trì Ngư muốn xem nhẹ cũng rất khó bỏ qua.
Đuôi của hắn luôn chìm dưới biển không hiện ra rõ ràng, chỉ có nửa người trên lộ ra, quanh năm dưới đáy biển không tiếp xúc với ánh mặt trời, lại ngủ kín mấy trăm năm. Làn da trắng. Vòng eo nhỏ nhưng trên thực tế ẩn chứa một sức mạnh rất lớn. Đường cong đẹp, từ thắt lưng đến đuôi cá.
Về phần vì sao chỉ lộ ra nửa người trên, đương nhiên là bởi vì vết thương ở đuôi cá còn chưa khỏi hẳn, nhân ngư theo đuổi hoàn mỹ đương nhiên không có khả năng để lộ đuôi cá của mình ra, thậm chí hắn còn muốn ngủ say dưới đáy biển vài tháng, cho đến khi đuôi mình khỏi hẳn hoàn toàn.
Nếu không phải bởi vì lần này quái vật biển tập trung tấn công, sóng âm của chúng được Trì Ngư tiếp nhận, hắn còn kịp thời tỉnh lại. Chứ chờ khi vết thương ở đuôi cá của hắn khép lại thì chỉ sợ thuyền của đám con người ở đây ngay cả cặn xương cũng không còn.
Nhưng lần này Hạng Phỉ gọi to, không được phép nghi ngờ.
Trì Ngư quay đầu thì phát hiện tay Hạng Phỉ đặt trên lan can, chân bị thương, đang miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ, nhưng mặc dù như vậy anh vẫn đang nhìn hắn.
Sử dụng một loại ánh mắt Trì Ngư không hiểu.
Bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi khẽ mím, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Trì Ngư thở dài một hơi, có vẻ hắn đối với Hạng Phỉ không thể hạ quyết tâm nổi.
Một người bình thường mạnh mẽ cứng rắn, một khi lộ ra biểu cảm đau thương sẽ làm cho người ta phá lệ rung động.
Giống như lúc này Hạng Phỉ bị thương, lại như nhìn thấy một mặt yếu ớt của anh.
Một con quái vật biển giơ lên xúc tu dài nhất của mình, Trì Ngư ngồi lên xúc tu, đuôi cá nghiêng nghiêng, hắn dần dần vụt lên từ trên mặt biển, ngang bằng với tàu.
Độ cao giống Hạng Phỉ, chỉ cách một lan can kim loại.
Môi hắn hơi cong lên, giống như lần đầu tiên gặp mặt, nhẹ nhàng nói với Hạng Phỉ một tiếng, "Ôm."
Những con sóng vỗ vào các rạn san hô, và các rạn san hô từ từ mềm xuống, nước chảy đá mòn.
Hạng Phỉ không để ý vết thương trên đùi mình, anh cố gắng đứng thẳng người, vươn hai tay về phía Trì Ngư.
"Tôi đỡ anh." Anh nói, mở miệng ra giọng hơi khàn khàn.
Anh nhìn thấy vết thương chưa khép lại trên đuôi Trì Ngư, trong lòng thắt chặt.
Lần này mắt cười của Trì Ngư hơi cong lên, là ý cười chân chính. Không nhếch khóe môi lạnh như băng giống vừa rồi. Tay hắn đặt trên tay Hạng Phỉ, lòng bàn tay kề sát vào nhau.
"Em thật ngoan nha, Hạng Phỉ." Hắn cảm thán một lần nữa.
Lỗ tai Hạng Phỉ ửng đỏ, anh mím môi thấp giọng "Ừ" một tiếng, không phủ nhận.
Hạng Phỉ theo bản năng cầm tay hắn, còn chưa kịp cầm thì Trì Ngư đã buông bàn tay xuống, trong lòng anh hiện lên mất mát.
Cánh tay Trì Ngư khẽ chống, không rơi vào trong ngực Hạng Phỉ mà nghiêng sang bên cạnh, vượt qua lan can bên này, tự mình đáp xuống đất.
Người trên tàu rơi vào hôn mê, chết và bị thương, không ai không có vết thương.
Nhưng việc cấp bách trước mắt là xử lý vết thương của Hạng Phỉ, những con người kia đến một thời điểm nhất định sẽ tự tỉnh lại.
Trì Ngư thiên vị rõ ràng. Trong tất cả con người thì Hạng Phỉ là cấp bậc cao nhất.
Dù sao cũng giữ nước mắt thần biển của hắn.
Hắn khẽ cong thân thể, trong ánh mắt không dám tin của Hạng Phỉ ôm anh lên.
Anh vẫn không yên lòng, vết thương của nhân ngư không chảy máu nữa, nhưng từ bên ngoài có thể nhìn thấy vết thương của hắn sâu cỡ nào.
Hạng Phỉ theo bản năng ôm lấy cổ Trì Ngư.
"Vết thương ở đuôi của anh..." Hạng Phỉ không biết mở miệng như thế nào, Trì Ngư không nói thì cái gì anh cũng không biết. Ai đã làm tổn thương hắn?
Nhân ngư cười cười trêu chọc, hắn cúi đầu xuống, Hạng Phỉ theo ánh mắt hắn nhìn thấy chân mình.
Chân đang chảy máu và bị thương.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Trì Ngư nói, "Em nên quan tâm đến vết thương của mình trước đi, sĩ quan, những sinh vật làm tổn thương tôi sẽ chết sớm."
"Chờ trở về phòng sẽ nói với em."
Vị trí trên dưới đảo lộn, lần đầu tiên Hạng Phỉ ở một vị trí bị động, anh được một sinh vật không phải con người ôm lấy, ngay cả đau đớn ở chân cũng bớt đi.
Anh rũ mi mắt, trái tim bị một bàn tay vô hình nắm chặt, giống như có ma giật dây vậy.
Vừa ngọt ngào vừa đắng chát, mỗi thứ một nửa.
Nhưng rất nhanh anh đã thu hồi tâm tư, đuôi Trì Ngư không tiện đi lại trên tàu, còn thêm một người bị thương ở trong ngực, mặc dù có thể chịu đựng được sức mạnh cơ thể, nhưng đuôi cá đong đưa có vẻ rất vặn vẹo.
Là một độ cong mà con người không thể đi bộ như bình thường.
Hạng Phỉ không nhịn được nhếch khóe môi, anh cố gắng đè nén ý cười sắp tràn ra cổ họng, nhưng khi Trì Ngư đi đến góc hành lang, bởi vì có ba bậc thang nên hắn nhíu nhíu mày, sau đó đuôi cá dùng sức, bật nảy đuôi lên.
Rốt cuộc Hạng Phỉ không nhịn được phát ra một tiếng cười hạ thấp từ trong cổ họng.
Yêu thích một người, không đúng, là thích một nhân ngư, luôn luôn tìm thấy sự đáng yêu của người đó mọi lúc.
Sau đó nhân ngư nào đó không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn sĩ quan con người vui sướиɠ khi người gặp họa trong ngực, "Có phải em muốn tôi ném em xuống không?"
Hạng Phỉ: "..."
Anh không cách nào giải thích cho mình cái gì, nắm đấm đặt ở bên môi miễn cưỡng thu lại ý cười, nói một tiếng "Xin lỗi."
Nhưng ánh mắt chớp chớp vẫn toát ra vài phần tươi cười, từ khóe mắt đến đuôi lông mày.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
30/1/2022
#NTT