Tác Dụng Phụ Của Thuốc Ức Chế

Chương 17: Cướp người

Tác giả: Tê Hạc

Edit: Sâm

*

Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Dần dần, Úc Thư cũng bình tĩnh lại, Mục Tu thấy Úc Thư không còn khóc thì ra lệnh người hầu hâm nóng lại đồ ăn.

Mục Tu nghĩ, Úc Thư chắc chắn sẽ vừa đói vừa mệt khi phải ở trên núi lâu vậy rồi.

Hắn đến cạnh Úc Thư và Tần Hoài Vũ, cúi người xoa đầu Úc Thư, nhặt cỏ dại trên tóc cậu rồi nói bằng giọng điệu ôn hoà: "Hoài Vũ, Tiểu Thư chắc chắn đang rất đói rồi, để em ấy ăn cơm rồi đi nghỉ sớm một chút."

"Đúng vậy, bé cưng mau đi ăn đi."

"Đúng đó, mau đi đi." Lục Xuyên và Mục Tu cũng bắt đầu cọ cảm giác tồn tại. Bọn họ cũng muốn được Úc Thư dựa dẫm như vậy, lo lắng cả đêm mà cuối cùng lại không được Úc Thư để ý, lòng khó chịu vô cùng, đều nghĩ vì sao người tìm được Úc Thư không phải là mình.

Ai nấy đều ảo não không thôi.

Úc Thư nghe lời ân cần dịu dàng của Mục Tu, không hề hung dữ như Phó Hàn Dương nên cậu cảm thấy bớt sợ hãi hơn chút. Cậu ngẩng đầu, lau nước mắt rồi phát hiện mình làm bẩn quần áo của Tần Hoài Vũ, vai cũng nhem nhuốc. Cậu xấu hổ nói với Tần Hoài Vũ: "Xin... Xin lỗi... Tôi làm bẩn quần áo của anh rồi..."

Tiếng nói mềm mại khàn khàn, như mèo hoang nhỏ làm sai, đôi mắt ươn ướt nhìn Tần Hoài Vũ. Cậu lại liếc thấy vệt nước trên vai Tần Hoài Vũ, cảm giác xấu hổ làm mặt cậu đỏ bừng, nhìn mà thấy thương, cũng bắt đầu sợ Tần Hoài Vũ sẽ bởi vậy mà tức giận.

Nhưng Tần Hoài Vũ nào trách được Úc Thư, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, chẳng thể quan trọng được bằng cậu. Hắn nhân cơ hội hôn chụt lên miệng Úc Thư: "Anh ôm em đi ăn cơm."

"Dạ."

Úc Thư ngoan ngoãn để Tần Hoài Vũ ôm mình đến nhà ăn. Mà Lục Xuyên, Mục Phong và Mục Tu nhìn vẻ mặt đắc thắng của Tần Hoài Vũ đều tức giận nghiến răng. Có điều họ đều đang suy nghĩ xem mình nên làm gì để có được sự tin tưởng và ỷ lại của Úc Thư. Đây là một chuyện quan trọng cần phải làm.

Thực ra, Tần Hoài Vũ đã từng gặp Úc Thư vào ba tháng trước. Bởi vì hắn phụ trách phương diện y dược nên cần thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện.

Một lần khi hắn đến bệnh viện thảo luận dự án, tình cờ cũng là bệnh viện nơi ba Úc Thư ở. Hắn đang tuần tra bệnh viện thì thấy cảnh tưởng ấm áp của Úc Thư cùng ba cậu trong phòng bệnh. Ánh hoàng hôn tựa như muốn tăng thêm cảm giác nhu hòa ấm áp mà đậu trên người Úc Thư.

Khi đó, không biết Úc Thư đang nói cùng ba cậu những chuyện vui vẻ gì mà cả người cười như tắm mình trong gió xuân, khiến Tần Hoài Vũ không khỏi ngừng bước, ánh mắt hoàn toàn bị Úc Thư thu hút.

Hắn cứ nhìn vậy một hồi lâu, cho đến khi có người gọi thì hắn mới hoàn hồn.

Tần Hoài Vũ cũng không để tâm tới việc này, chỉ là hắn không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Úc Thư.

Có lẽ, đây là cái gọi là duyên số.

Úc Thư ăn xong, Tần Hoài Vũ lại ôm cậu về phòng ngủ dưới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của những người khác.

Tần Hoài Vũ cũng tiện thể tắm rửa qua cho Úc Thư và hắn, lau khô người rồi mặc đồ cho nhau, sảng khoái ôm Úc Thư còn đang đỏ bừng mặt vì chuyện tắm rửa lên giường. Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư vào lòng từ phía sau, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên cổ cậu.

Cuối cùng, hắn dùng khuỷu tay chống nửa người trên, nắm cằm Úc Thư xoay mặt cậu về phía mình, trao cho Úc Thư một nụ hôn sâu. Tuy không độc đoán như nụ hôn của Phó Hàn Dương nhưng nó cũng rất mạnh mẽ.

Chỉ trong chốc lát, Úc Thư cảm nhận được côn th*t bốc lửa của Tần Hoài Vũ đang áp vào mông cậu, thỉnh thoảng còn nhấn nhấn vài phát. Đầu óc Úc Thư đã nhớ tới ký ức khi phát tình, nhiệt độ trong phòng dần tăng cao cùng với biến đổi thân nhiệt của họ, bầu không khí tràn ngập hơi thở mập mờ.

Mỗi lưỡi hòa quyện, cái hôn nóng bỏng ướŧ áŧ khiến Úc Thư càng trầm mê.

"Ưʍ..."

Ngay lúc Úc Thư sắp ngạt thở vì nụ hôn, Tần Hoài Vũ cuối cùng mới buông môi cậu ra rồi hôn lên cổ cậu.

Hôn một hồi, hắn ngừng lại: "Ngoan, ngủ đi."

Úc Thư kinh ngạc, sau đó mới nhận ra sự thay đổi của thân thể mình, xấu hổ kẹp hai chân lại để che giấu nơi cậu có phản ứng.

Tần Hoài Vũ lại ôm Úc Thư vào lòng, siết chặt đôi tay. Hắn biết Úc Thư có phản ứng, đương nhiên hắn cũng vậy, nhưng hôm nay Úc Thư đã rất mệt rồi, không thể 'yêu' được nữa. Hắn ghé sát bên tai Úc Thư, cố ý hù cậu:

"Còn không ngủ, đêm nay cũng đừng hòng ngủ." Nói xong còn cố ý ấn cây thịt cương cứng vào Úc Thư làm cậu sợ tới mức nhắm tịt mắt lại. Úc Thư thực sự mệt mỏi, không chịu nổi giày vò thêm nữa. Chẳng mấy chốc, nhịp thở của cậu dần trở nên đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ.

Tần Hoài Vũ nhìn khuôn mặt say ngủ của Úc Thư, lòng tràn đầy thỏa mãn.

Mà lúc hắn vừa định ngủ thì cửa phòng mở ra, sau đó Phó Hàn Dương đi vào làm Tần Hoài Vũ có chút kinh ngạc.

"Lão đại?"

Phó Hàn Dương phớt lờ Tần Hoài Vũ, hắn đến bên Úc Thư muốn bế người đang ngủ say lên. Nhưng Tần Hoài Vũ đã bắt lấy tay hắn ngay lúc hắn vừa chạm vào cậu.

"Lão đại, anh không thể ôm Úc Thư đi được. Tôi vừa dỗ em ấy ngủ xong, còn chưa kịp nóng người mà anh đã muốn cướp người đi. Làm vậy rất quá đáng!"

"Đêm nay một mình cậu độc chiếm còn chưa đủ?"

Đối mặt với lời ghen tuông của Phó Hàn Dương, Tần Hoài Vũ cũng ngượng ngùng buông tay ra. Quả thật, đêm nay cảm giác mình hắn độc chiếm Úc Thư cực kỳ sướиɠ.

Có điều, giữa họ đã có thỏa thuận. Hắn làm như vậy đúng là đã vi phạm nên Tần Hoài Vũ đành từ bỏ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Thư bị Phó Hàn Dương ôm đi. Mà Úc Thư vì quá mệt mỏi nên cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại khi bị bế đi.

Ngày hôm sau, Úc Thư tỉnh dậy thấy người bên cạnh trở thành Phó Hàn Dương, cậu sợ tới mức vội rời giường muốn ra khỏi đây.

Nhưng chân vừa chạm đất đã bị Phó Hàn Dương nắm lấy cánh tay, kéo cậu trở lại giường, bị Phó Hàn Dương đè dưới thân.

"Em muốn chạy trốn đến vậy?"

Úc Thư trợn to mắt nhìn Phó Hàn Dương trước mặt, không dám nói lời nào.

Thấy Úc Thư sợ mình, Phó Hàn Dương lại thở dài, hắn cố gắng dịu dàng nói với Úc Thư: "Em biết sau khi em bỏ trốn tôi đã lo lắng đến mức nào không? Ngọn núi này dễ xuống như vậy ư? Nghĩ đến việc em sẽ gặp phải nguy hiểm, tim tôi khó chịu như bị kim châm vậy. Em có biết không?" Nói xong, hắn nắm tay Úc Thư đặt lên ngực mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.

Úc Thư không ngờ Phó Hàn Dương lại đột nhiên nói chuyện dịu dàng với cậu như vậy. Tối hôm qua hắn như một con sư tử nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn khác với bây giờ. Điều này làm Úc Thư có hơi dao động.

"Xin... Xin lỗi."

"Không sao, em có thể bình an trở về là tốt rồi. Chân còn đau không?"

Nhìn Úc Thư dần thả lỏng, cơn ghen trong lòng Phó Hàn Dương bớt đi một chút. Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Úc Thư như đang mê hoặc hắn. Từ tối qua khi nhìn thấy cặp môi sưng đỏ của cậu, hắn đã biết họ hôn nhau. Như thể lãnh thổ độc quyền của hắn bị xâm phạm, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Không còn đau nhiều nữa, thuốc bác sĩ đưa rất... Ưm!"

Úc Thư còn chưa kịp nói xong đã bị Phó Hàn Dương chặn miệng lại, như tìm lại được bảo bối đã mất, vội càng gặm cắn đôi môi cậu. Úc Thư vỗ nhẹ ngực Phó Hàn Dương có chút phản kháng, cuối cùng bị Phó Hàn Dương bắt lấy rồi ấn lên trên đỉnh đầu.

"Ưm a..."

Miệng của Úc Thư bị Phó Hàn Dương mạnh mẽ luồn lách. Có thể do dấu hiệu tạm thời, pheromone ảnh hưởng đến nhau khiến Úc Thư dần dần chìm đắm trong đó.

Đầu lưỡi Phó Hàn Dương chui vào miệng Úc Thư khuấy đảo, liếʍ mυ'ŧ, trêu chọc chiếc lưỡi hồng nhuận của cậu. Nụ hôn cuồng nhiệt sục sôi làm Úc Thư thoải mái mềm nhũn ở trên giường.

Phó Hàn Dương dùng tay còn lại nhào nặn núʍ ѵú Úc Thư qua lớp áo ngủ. đầu v* mẫn cảm cương cứng bởi sự xoa nắn của Phó Hàn Dương, kɧoáı ©ảʍ khác lạ lan tràn từ hạt đậu đỏ ấy.

Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể Úc Thư ngày càng mạnh mẽ, cậu bé cũng có xu hướng dựng đứng lên.

"Ư a.... Ưʍ...."

Phó Hàn Dương tha cho cặp môi sưng tấy của Úc Thư, song lại thô bạo xé toạc áo ngủ của cậu. Cúc áo bung ra, một chiếc áo ngủ tốt cứ vậy mà bị xé bỏ.

Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu v* hồng hào của Úc Thư, dùng sức mυ'ŧ liếʍ, dùng đầu lưỡi trêu đùa. Làm cho núʍ ѵú vốn đã cương cứng nay càng thêm tươi rói.

Đây là lần đầu Úc Thư cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà không phải trong kỳ phát tình, cậu không chịu nổi nhưng hai tay bị đè lại, không thể nhúc nhích. Cậu chỉ có thể bất lực chịu đựng càng ngày càng nhiều cơn kɧoáı ©ảʍ.

"A ha... Không.... Ưm ư...."

Phó Hàn Dương không chỉ đơn thuần ngậm mυ'ŧ đầu v* Úc Thư, mà còn dùng răng gặm nhấm kéo lên, hai bên núm đều chẳng tha, thay phiên nhau cưng nựng. Nó khiến Úc Thư vừa đau vừa sướиɠ, thở dốc không ngừng.

Úc Thư dần dần nhập mình vào những xúc cảm mà Phó Hàn Dương tạo ra, cậu nhắm chặt hai mắt, rêи ɾỉ với đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, sự sung sướиɠ ngày càng trào dâng. Cậu nhỏ xinh đẹp của cậu đã sớm cứng ngắc, chọc phải quần ngủ, dâʍ ɖị©ɧ chảy tràn từ lỗ tiết niệu thấm sũng quần, tạo thành một mảng nước da^ʍ uế.

Phó Hàn Dương cởϊ qυầи Úc Thư ra, để lộ cậu bé dựng thẳng, run lẩy bẩy trong không khí. Dịch da^ʍ vẫn chẳng ngừng phun ra, làm ướt đẫm qυყ đầυ, dần chảy dọc theo cậu nhỏ xuống đáy chậu, cuối cùng khẽ ẩn nấp bên trong kẽ mông, khiến lỗ thịt cũng trở nên nhớp nháp không tả nổi.

"Ưm a... A ha..."

Phó Hàn Dương buông tay Úc Thư, thành kính hôn liếʍ một đường từ ngực xuống dần, như thể đang đối xử với một bảo vật vô giá.

Mỗi lần hôn, Úc Thư không khỏi rùng mình vì nhạy cảm, rồi từ lỗ tiết niệu cũng theo đó mà chảy một luồng dâʍ ɖị©ɧ.

Loại cảm giác nửa vời này khiến Úc Thư tò mò không biết Phó Hàn Dương sẽ làm gì. Cậu mở to mắt nhìn Phó Hàn Dương đang hôn lên rốn mình, cái bụng mẫn cảm không chỉ bị hôn hít mà Phó Hàn Dương còn vươn đầu lưỡi liếʍ láp, nơi nhạy cảm nhất bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy khiến Úc Thư không nhịn được hét lên bởi cơn kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ lan tới.

"A a... Nơi đó.... Đừng.... A ư..."

Phó Hàn Dương cũng chẳng ngừng, ngược lại càng ra sức. Còn chưa ăn món chính, Úc Thư đã không thể chịu nổi.

"A ha.... Dừng...... A.... Dừng lại....."

Phó Hàn Dương liếʍ láp một hồi, cuối cùng cũng buông tha Úc Thư. Song chẳng để Úc Thư nghỉ ngơi đã làm thêm chuyện mà Úc Thư càng không chịu đựng được.

Hắn ngậm cậu bé của Úc Thư vào miệng, cảm xúc ấm nóng ướŧ áŧ khiến Úc Thư chịu không nổi mà túm lấy tóc Phó Hàn Dương, muốn thoát khỏi sự sung sướиɠ sắp ép cậu phát điên ấy.

Nhưng sao Phó Hàn Dương có thể như cậu mong muốn, hắn ngậm nuốt nhóc Úc Thư như đang ăn một que kẹo mυ'ŧ, lép nha lép nhép.

"A a a...... Không...... Không được...... Ưm ư...... Đừng.... A a a...... Quá mức......"

Chim chóc ngoài nhà hót ríu rít, Úc Thư trong phòng lại rêи ɾỉ kêu da^ʍ.