Trần Minh vừa bước vào cửa đã được một cảnh tượng nóng bỏng mắt chào đón: Nguyệt Quế đang nằm úp sấp trên sofa đọc truyện, chỉ mặc độc một cái áo thun, cặp mông tròn hằn lên dưới lần áo dường như hơi mỏng hơn bình thường khiến cậu khó thở. Hít sâu một hơi, Trần Minh cất tiếng chào.+
"Tới rồi hả? Chờ chị một tí, đọc hết đoạn này đã." Mắt vẫn không rời quyển truyện, cô nói vọng qua vai. Trần Minh bước về phía bàn học, bước chân có phần lâng lâng, nửa muốn bước tới, nửa lại muốn lùi về. Đặt cặp xuống, lấy bút vở sách viết ra, cậu đặt hai tay lên bàn ngồi ngay ngắn. Rồi... kiềm lòng không đặng mà quay người lại nhìn Nguyệt Quế.
Đôi chân dài nuột nà của cô khẽ huơ loạn xạ theo một nhịp điệu nghịch ngợm, bắp đùi trắng nõn mất hút vào bên dưới lần áo thun đỏ chói, màu vải hết sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, mà áo thì chỉ che tới hết mông là thôi. Trần Minh có cảm tưởng như mình đang thấp thoáng thấy qυầи ɭóŧ cô bên dưới, ý nghĩ này làm một vệt đỏ lan trên gò má cậu. Rồi đột ngột, Nguyệt Quế đóng truyện lại cái cộp, chống tay, co đầu gối tựa xuống ghế rồi đứng lên. Trong một thoáng hết sức ngắn ngủi, Trần Minh đã kịp thấy được cái qυầи ɭóŧ ren đen nhỏ xíu đang ôm lấy cặp mông tròn lẳng của cô.
Nhịp thở trở nên gấp gáp, cậu quay đi không dám nhìn nữa. Và để mất một cảnh còn sống động hơn, nhưng sẽ được diện kiến sớm thôi. Nguyệt Quế bước lại bàn, giọng ngân nga như ngái ngủ, "Hôm nay học lượng giác nhỉ? Lấy bài tập hôm trước ra đi, chị sửa lại cho cậu."
Vẫn không dám nhìn lên, Trần Minh vội lấy vở bài tập, lật ra đúng trang có bài tập mình làm. Nguyệt Quế cúi người xuống xem. Trần Minh ngay tức khắc đơ người tại chỗ. Chỉ vừa mới nghiêng mặt qua, thì khuôn ngực của cô đã đập vào mắt, cái đáng nói là, cô hoàn toàn không mặc áo ngực! Hai đầṳ ѵú dựng đứng hằn qua lần vải như muốn trêu ngươi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, Trần Minh như bị thôi miên vào đó. Đến khi Nguyệt Quế thẳng người dậy, đôi mắt cậu vẫn không tài nào dứt ra được. Khi cô đứng lên, áo thun lại càng áp sát vào người, bộ ngực khẽ căng trên áo, càng hằn rõ hai đầṳ ѵú ngạo nghễ kia. Nguyệt Quế thoáng cười khẽ, xem ra cô đã bước đầu đạt được mục đích.
"Bài này sai rồi," Giọng cô chỉ thoáng hơn lời thầm thì một chút, khàn khàn, đầy dụ hoặc. "Chị viết lại công thức cho. Ghế đâu nhỉ, chậc, không có thì thôi vậy." Nói rồi, cô nhẹ nhàng ngồi thẳng lên đùi Trần Minh.
"Chị... tôi..." Trần Minh hoàn toàn rối loạn, cả người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng bừng, mà chỉ mới là thị giác thôi đấy. Nguyệt Quế cầm cây viết rồi thật sự bắt đầu viết công thức, viết xong, cô quay sang bảo: "Cậu làm lại bài này cho chị xem." Mà vẫn không hề đứng lên.
Trần Minh bối rối, ngập ngừng rồi cầm lấy cây bút, cánh tay cầm bút áp sau lưng Nguyệt Quế khẽ run lên. Cậu cũng không biết mình đã giải bài toán này trong tâm trạng nào nữa, hơi ấm của cô bao trùm lên cậu, hương thơm ngọt ngào của cô ngập tràn bên mũi, mái tóc dài gợn sóng của cô cọ lên tay cậu.
"Những chỗ này," Nguyệt Quế đột ngột dịch sát lại, lưng cô hoàn toàn áp vào ngực Trần Minh, tay phải vòng lên trên tay phải của cậu để sửa lên bài tập, "Cần phải chú ý nhiều hơn. Bình thường rất dễ bị sai những chỗ này."Trần Minh hoàn toàn nhận thấy rõ ràng, cẳng tay cậu đang áp vào bên ngực mềm mại của cô, chỉ cần 10cm nữa thôi, cậu có thể dùng tay ôm trọn lấy bầu ngực ấy. Mông cô nhấp nhổm trên đũng quần khiến bắp đùi cậu cứng lại nhức nhối, nơi nào đó đang dần thức tỉnh. Trách sao được trước bao nhiêu mị hoặc của người con gái mình thích đây? Trần Minh chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể để Nguyệt Quế biết phản ứng đáng xấu hổ của cậu, nếu cô biết cậu thèm muốn cô, cô sẽ xa lánh cậu mất, mà cậu thì không thể chấp nhận được điều đó.
"Chị, tôi... tôi muốn đi uống nước." Trần Minh mở miệng nói, nhận ra giọng mình đã khàn đi trông thấy. Nguyệt Quế quay sang trái, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Sao? Lại muốn trốn à?"
Trần Minh nhìn đôi môi cô như mê hoặc, trong thoáng chốc thôi thúc cúi xuống ngậm lấy vành môi mềm mại ấy trở nên không thể chịu đựng nổi. Cậu ép mình nhìn vào mắt cô, và chợt nhận ra, cô đang cố ý. Cô đang cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu thế này. Vậy, vậy thì... Tại sao? Cô biết gì đó rồi? Như đọc được ý nghĩ của cậu, Nguyệt Quế tiếp lời, "Cậu muốn giấu giếm tới chừng nào nữa?" Cô đứng dậy, rồi cúi người xuống thì thầm bên tai Trần Minh, "Chuyện cậu thích tôi ấy?"
"Chị... chị biết rồi?" Trần Minh lắp bắp.
"Ừ, biết rồi."
"Vậy... vậy..."
"Như thế này vẫn chưa đủ là câu trả lời cho cậu sao?" Nguyệt Quế nhấc chân, dứt khoát ngồi dang chân trên người Trần Minh. "Cậu hay lắm, ám chỉ lời nói kiểu gì cũng tự gạt đi được, bắt tôi phải đi tới đường này đây."
Nhận thức ùa vào khiến Trần Minh choáng ngợp. Vậy là Nguyệt Quế cũng thích cậu, cũng đáp lại cậu sao? Một loạt những manh mối nghi vấn mà cậu buộc mình lờ đi lại trở về, và sự thật chứng minh là, cô thực sự thích cậu. Thích chính Trần Minh này!
Trần Minh dang tay ôm chầm Nguyệt Quế vào lòng, giọng khàn đi vì hạnh phúc, "Cảm ơn chị, cảm ơn chị..."
Nguyệt Quế lau đi giọt nước mắt lăn trên má, kéo vòng ôm cứng ngắc của Trần Minh ra rồi vòng tay lên cổ cậu, bộ ngực mềm mại của cô áp lên ngực cậu nóng rẫy. Rồi đôi môi cô tìm đến môi cậu, ấm và mượt mà, ngậm lấy môi dưới của cậu như thưởng thức. Trần Minh trừng mắt khó tin, rồi cậu nghe cô thở dài một tiếng, lưỡi đưa ra miết trên môi cậu, cạy mở hàm răng tiến vào trong. Cuối cùng Trần Minh cũng chấp nhận được những gì đang xảy ra không phải là mơ, cậu nhắm mắt lại, để mặc cô hướng dẫn một kẻ đã đắm vì tình nhưng chưa hề biết mùi dục như cậu.
Lưỡi Nguyệt Quế lướt trong miệng Trần Minh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dụ dỗ, dạy cậu đáp lại, rồi lại trêu ghẹo rút đi bắt cậu phải tự tìm kiếm thêm cho mình. Hai tay Trần Minh bối rối không biết để đâu bèn ôm lấy hai bên eo cô. Nguyệt Quế cầm lấy hai cổ tay cậu, đặt lên ngực mình, "Ở đây, tôi thích được chạm ở đây." Rồi lại tiếp tục vít đầu Trần Minh xuống trong một nụ hôn sâu nữa.
Hai tay Trần Minh lạ lẫm với nền tiếp xúc mà cậu khao khát đã lâu này, ban đầu hai bàn tay dài khỏe ấy chỉ bóp nhẹ, thưởng thức độ đàn hồi kỳ diệu của hai bầu vυ', rồi từ từ đánh bạo bóp mạnh hơn, ngón cái đưa ra hẩy lên đầṳ ѵú dựng đứng, Trần Minh xoa bóp theo nhịp độ hôn của cô, mê mẩn vì cơ thể kỳ diệu của cô. Nguyệt Quế rên lên một tiếng đầy vị dục tình trong miệng cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ luồng máu nóng bên dưới càng nhảy vọt, nếu Trần Minh không có thói quen đặt cậu nhỏ của mình lệch trái, thì cô hẳn đã biết cậu đang cứng đến chừng nào.
Nguyệt Quế dứt môi ra, đôi mắt cô long lanh những nước vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Bàn tay Trần Minh vẫn đang xoa nắn trên ngực cô, áo thun bị xốc lên đến tận eo. Nguyệt Quế khẽ cười, kéo hai bàn tay cậu lên rồi khẽ hôn lên hai lòng bàn tay ấm áp ấy. Rồi cô đứng dậy, đưa tay ra sau gạt hết những chướng ngại trên bàn, rồi đỡ mình ngồi lên trên.
Trần Minh nín lặng nhìn cô như nhìn nữ thần của cuộc đời mình. Nhìn môi cô đỏ bừng sưng lên vì hôn cậu, nhìn ngực cô căng lên trên tầm mắt cậu, nhìn lần áo thun xoắn tới tận eo cô. Rồi cô mỉm cười, mở hai chân đang khép ra, đặt hai bàn chân lên đùi cậu. Để tầm mắt cậu hoàn toàn tự do quét tới cấm địa dục tình của cô, lớp ren đen tương phản dữ dội với làn da trắng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác Trần Minh. Cậu nhìn như ngấu nghiến, đáy qυầи ɭóŧ đã thấm ướt một mảng nhỏ, có cảm tưởng nơi đó như có nhịp đập, đang chào mời vẫy gọi cậu tới.
Tay cô lại hút tầm mắt cậu, đôi tay ấy ôm lấy gấu áo, rồi mạnh mẽ, đầy dứt khoát kéo lên, vứt qua một bên, để lại Trần Minh sững sờ. Bộ ngực trần của cô khẽ nảy lên khi lớp áo kéo qua, rồi tĩnh lại, hớp hồn Trần Minh. Bầu vυ' màu sữa căng mẩy, ngự trên đó là hai núʍ ѵú nâu sẫm thẳng đứng, màu da hơi ửng lên, có lẽ vì lực xoa bóp ban nãy của cậu. "Lại đây." Nguyệt Quế mở hai cánh tay ra, mời cậu vào lòng.
Trần Minh đứng dậy, tiếng ghế đẩy sàn sạt trên sàn mài vào thần kinh căng như dây đàn của cậu. Tay cậu đưa ra, nhưng ngập ngừng, cậu lại nhìn lên gương mặt Nguyệt Quế, ánh mắt cô khích lệ, lời cô khi nãy văng vẳng bên tai, "Tôi thích được chạm ở đó." Hai tay cô chống ra phía sau, đẩy bộ ngực lên cao chào mời cậu. Trần Minh nhẹ nhàng khum hai lòng bàn tay lên ngực cô, cảm giác ấm nóng và sự tiếp xúc đẩy một cơn rùng mình dọc xương sống Nguyệt Quế, cô thở hắt ra. Rồi Trần Minh bắt đầu nhịp xoa nắn chầm chậm của mình, Nguyệt Quế nhìn xuống nơi bầu ngực đang bị cậu vần vò, sự tương phản của những ngón tay dài khỏe với màu da trắng của cô khiến thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội. Gương mặt cậu say mê, thích thú mà lại vô cùng thành kính, khiến cô có cảm giác được tôn thờ, được nâng niu, cảm giác này xoa dịu chút bất an cuối cùng trong lòng, khiến cô hoàn toàn nhập tâm vào cuộc quyến rũ này.1
Trần Minh đã không còn mải tập trung vào bộ ngực cô, mà đã bắt đầu quan sát biểu hiện của cô, cô vô cùng nhạy cảm với bộ ngực của mình. Trần Minh thôi không xoa nắn nữa, mà để hai đầu ngón cái lên núʍ ѵú, chà xát, đưa đẩy lên xuống. Quả nhiên, Nguyệt Quế cong người lại, gương mặt cô đê mê, đôi mắt long lanh như phủ nước. Bỗng có ý nghịch ngợm, Trần Minh kẹp lấy hai núʍ ѵú của cô, kéo lên.
"A..." Nguyệt Quế không nhịn được một tiếng rên, người ngả ra sau buộc Trần Minh phải gấp gáp đỡ lấy cô. Đến khi lấy lại được thần trí, cô lại thì thầm vào tai cậu. "Có muốn nếm thử không?" Rồi lại chống tay ra sau, ưỡn ngực lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu. Trần Minh liếʍ môi, rồi từ từ cúi người xuống, ngập ngừng ngậm lấy núʍ ѵú bên phải của cô. Khuôn miệng ấm nóng và cảm giác ướŧ áŧ truyền tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nguyệt Quế, khiến cô run rẩy. Nhận được dấu hiệu khuyến khích, Trần Minh tiếp tục lấn tới, há miệng liếʍ một vòng bầu ngực cô, mυ'ŧ lấy núʍ ѵú cô, thỉnh thoảng còn cạ răng lên bầu vυ', tay kia vẫn không quên chăm sóc cho bầu ngực còn lại. Một tay Nguyệt Quế chống ra sau, một tay đưa lên vần vò tóc cậu, thi thoảng cậu nghịch ngợm trêu chọc núʍ ѵú cô, cô lại phải ấn đầu cậu kéo về để an ủi chính mình.
Đến khi hết chịu nổi nữa, Nguyệt Quế mới đẩy đầu Trần Minh ra. "Giờ đến lượt cậu," cô nói, rồi đứng xuống khỏi bàn. Cô nắm lấy gấu áo Trần Minh, kéo lên trên, cậu rất phối hợp giúp cô cởi ra. Nửa thân trên săn chắc đậm dấu ấn thể thao của cậu cực kỳ hợp ý Nguyệt Quế. Cô lại tiếp tục đưa tay xuống thắt lưng cậu, Trần Minh giật mình ngăn cô lại. Nguyệt Quế liếʍ môi trên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Không dám à?"