“Thái Tử… Đối xử với con có tốt không?”
“A?”
Dung Hỉ chớp mắt, nhìn về phía Dung phu nhân.
“Nhìn vào mắt nương trả lời đi, Yêu Yêu.” Dung phu nhân quen thuộc nhất với tính tình của nữ nhi, không cho nàng né tránh. “Thái Tử đối xử với con có tốt không? Không liên quan đến chuyện khác, đơn thuần là một người nam nhân đối với một nữ nhân, don là đứa trẻ thông minh, nên hiểu ý của nương.”
Dung Hỉ nghe thấy lời Dung phu nhân nói, rũ mắt, vô thức dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cánh môi.
Dung phu nhân cũng không vội thúc giục nàng, một lúc sau, mới nghe được Dung Hỉ thấp giọng đáp. “Điện hạ, hắn… Đối xử với nữ nhi vô cùng tốt.”
Tảng đá trong lòng Dung phu nhân vẫn chưa buông xuống.
Trên thực tế, so với chuyện Dương Phụng Nghi như thế nào, thái độ của Thái Tử mới là quan trọng nhất.
Một nữ nhân làm thê tử có phân lượng, không thể rời khỏi sự duy trì của trượng phu được.
Thế thái như thế, sao mà bi ai, sao mà thực tế.
Đặc biệt là trong thâm cung này, một nữ nhân, cả đời cũng không thoát khỏi trói buộc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dung phu nhân nhìn nữ nhi lập tức trở nên mềm mại.
Bà nắm lấy tay Dung Hỉ, trong mắt đều là thương tiếc.
“Yêu Yêu, con thành thật nói cho lương, đừng vì sợ nương lo lắng mà…”
“Nữ nhi nói là sự thật.” Dung Hỉ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, rực rỡ lung linh, vô cùng động lòng người. “Không phải sợ nương lo lắng mà che giấu lương tâm như vậy nói, mà là… Điện hạ đối xử với nữ nhi, đúng là.… Vô cùng tốt.”
Ba chữ cuối cùng, Dung Hỉ mang theo tư thái của tiểu nữ nhi, giọng nói cực nhẹ, lại vô cùng khẳng định.
Dung phu nhân là người từng trải, sao lại không nhìn ra hàm ý dưới biểu cảm này của Dung Hỉ?
Như thế xem ra, tin tức truyền vào trong tai bà, nói Dung Hỉ rất được Thái Tử sủng ái, không giống lời nói dối bịa đặt ra vì muốn bà an tâm.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dung phu nhân vỗ tay nữ nhi.
“Lúc trước nương luôn là lo lắng, con được nương và cha con nuôi dưỡng đến mức quá ngây thơ đơn thuần, hơn nữa đại tỷ của con…” Nhắc tới Dung Hoan, Dung phu nhân trầm mặc một lát. “Trước khi đi lại dùng thủ đoạn xấu xa như vậy, nương sợ trong lòng Thái Tử sẽ có khúc mắc, do đó làm hỏng tình cảm phu thê giữa hai người các con.”
“Nhưng hiện giờ nghe con nói như vậy, xem ra, Thái Tử vẫn rất …” Dung phu nhân châm chước cách dùng từ. “Anh minh.”
“Nương…”
“Con đừng trách nương xen vào chuyện của người khác, nương có bảo bối như con, đương nhiên là mong muốn con sống tốt rồi.” Dung phu nhân dừng một chút. “Nếu gả cho nhà bình thường, có lẽ nương và cha con còn có thể che chở cho con một chút, nhưng gả vào hoàng gia… Đạo nghĩa vợ chồng, chỉ có thể dựa vào con cân nhắc.”
“Nương…” Dung Hỉ nhìn khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng của mẫu thân, nhưng vết nhăn nơi khóe mắt có che giấu thế nào cũng không che giấu được, thậm chí hai bên đầu đã sinh ra tóc bạc, trong lòng xúc động. “Nữ nhi hiểu được.”
“Điện hạ và nữ nhi…” Dung Hỉ nghĩ một lát. “Có thể kết làm vợ chồng, cũng là có duyên phận đi.”
Bởi vì trước khi lâm chung, ngoại tổ mẫu đã nhắc nhở nàng không thể chủ động nói ra chuyện nàng đã cứu một thiếu niên ở thôn Mục Hà cho ai biết, cho nên Dung Tương và Dung phu nhân cũng không biết, khi còn nhỏ, nàng và Thái Tử đã có một đoạn sâu xa như vậy.
Nghe thấy Dung Hỉ nói như vậy, Dung phu nhân cũng vui vẻ gật đầu.
“Không sai, có thể kết làm vợ chồng, đó là duyên phận.”
“Yêu Yêu có thể nghĩ thông thấu như vậy là tốt nhất.”
Dung Hỉ nghe thấy Dung phu nhân nói như vậy, có chút ngượng ngùng.
Dung phu nhân cẩn thận đánh giá Dung Hỉ, thấy khóe mắt đuôi lông của nữ nhi đều lộ ra một cỗ hàm súc, giống như quả đào chín mọng, chỉ ngồi ở chỗ đó, đã tản mát ra mùi thơm ngào ngạt mà tốt đẹp, không khỏi cảm thán nói. “Yêu Yêu của nương thật sự đã trưởng thành rồi.”
Nghe mẫu thân dùng giọng điệu của người từng trải trêu ghẹo, Dung Hỉ hờn dỗi nói. “Chẳng lẽ bởi vì trưởng thành, nương sẽ không thương Yêu Yêu nữa sao?”
Dung Hỉ dựa vào Dung phu nhân, làm núng nói.
Dù sao người trong điện đã bị nàng đuổi ra bên ngoài điện canh giữ, Dung Hỉ cũng không làm theo quy củ gặp mệnh phụ trong cung của triều đình.
Giống như lúc nàng còn chưa xuất giá, làm nũng với mẫu thân mình
“Con nha…” Dung phu nhân bất đắc dĩ điểm lên trán Dung Hỉ, trên mặt lại không giấu được vui sướиɠ. “Con đã lớn thế nào rồi…”
“Có lớn thì cũng là nữ nhi của nương và phụ thân.” Dung Hỉ dựa vào ngực Dung phu nhân, ngửi mùi đàn hương quen thuộc trên người mẫu, chỉ cảm thấy phiền muộn mấy ngày nay trở thành hư không. “Lúc trước nương va phụ thân cho nữ nhi dựa vào, hiện giờ, nữ nhi cũng có thể để hai người dựa vào.”
Mặc dù nàng nói ra những lời này rất bình tĩnh, lại rất kiên định.
Dung phu nhân nghe trong tai, càng vô cùng cảm khái.
“Nếu để cha con nghe thấy những lời này, khẳng định sẽ rất vui mừng.”
“Vâng… Nương, con rất nhớ mọi người.” Dung Hỉ đỏ mắt. “Nhớ ca ca tẩu tẩu, rất nhớ nhà.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Dung phu nhân vỗ về tóc nữ nhi. “Chỉ cần con sống tốt trong cung này, nương và cha con đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Dung phu nhân nói tới đây, động tác dừng lại. “Yêu Yêu, nương hỏi con một vấn đề nữa.”
“Dạ?”
“Con và Thái Tử, chuyện phòng the g, có hài hòa không?”
Dung Hỉ nghe thấy Dung phu nhân hỏi trắng ra, một hơi suýt nữa nghẹn ở cổ họng.
“Nương....”