Trong lòng Thái Tử rất bất an.
Đối với người từ nhỏ đã là con cưng của trời, long phượng biển người mà nói, chuyện này rất hiếm có.
Lúc trước đối mặt với huynh đệ ám toán, nhiều lắm hắn chỉ cảm thán "Cuối cùng là như thế", trong lòng lại rất bình tĩnh, không giống như khi đối mặt với Dung Hỉ, luôn lo được lo mất, trái tim cũng theo cảm xúc của Dung Hỉ mà phập phồng trên dưới, giống như bị hạ cổ vậy.
Nhưng Thái Tử lại cảm thấy như vậy khá tốt.
Nếu Dung Hỉ cũng hưởng ứng với hắn thì thật tốt.
Nhưng Thái Tử biết, chuyện này không gấp được.
Giữa hắn và Dung Hỉ đã bỏ lỡ quá nhiều, sinh ra ngăn cách, không phải một sớm một chiều là có thể đánh vỡ, nhưng chỉ cần nàng ở bên người mình, Thái Tử nắm chắc, sớm muộn gì hắn cũng khiến nàng bỏ xuống khúc mắc, mở rộng cửa lòng, chân chính tiếp nhận hắn.
"Yêu Yêu. . . Sao không nói lời nào?" Thái Tử dựa đầu lên vai Dung Hỉ, khí nóng phun ra phả lên vành tai mẫn cảm của nữ nhân, khiến nàng không tự chủ được mà nhẹ nhàng run rẩy. "Hai cung tì kia, Cô sẽ khiến các nàng phải nhận trừng phạt nên có, răn đe cảnh cáo."
"Điện hạ yêu thích. . ." Dung Hỉ cắn môi. "Thần nữ không có gì báo đáp."
Nàng vừa nói vừa vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi ôm ấp của Thái Tử.
Khoáng cách giữa hai người quá mức thân mật, khiến thân thể dần dâng lên một cỗ khô nóng, cùng với hô hấp của Thái Tử, bắt đầu sôi trào lên máu, len lỏi khắp nơi.
Cảm giác xa lạ lại quen thuộc như thế.
Thái Tử lập tức hiểu được ý đồ của Dung Hỉ, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.
"Sao Yêu Yêu lại không có gì báo đáp được?" Thái Tử ngậm vành tai củaDung Hỉ, hàm hồ nói. "Nếu Yêu Yêu muốn, hiện tại có thể cảm ơn Cô."
"Không. . . Ưʍ. . ." Thân thể nàng không biết cố gắng, hơi bị trêu chọc đã nhũn ra. "Điện hạ không thể, không thể tuyên da^ʍ ban ngày được. . . A. . ."
Bàn tay Thái Tử vốn đặt bên hông Dung Hỉ, không biết từ khi nào đã lặng lẽ bò lên trước ngực nàng, nhéo một chút.
Dung Hỉ không tự chủ được co rúm lại, nhưng như thế, cái mông đầy đặn lại đè lên hông Thái Tử, một khối cứng rắn mê người nổi lên, vừa lúc tiến vào giữa hai cánh mật đào của nàng.
"A. . . Thật lớn. . ."
Dung Hỉ không khỏi kinh hô ra tiếng.
Phản ứng thành thật này của nàng khiến Thái Tử tự đắc lại vừa lòng.
"Yêu Yêu cảm nhận được rồi, côn ŧᏂịŧ lớn này của Cô, chính là ngày đêm đều nghĩ đến Yêu Yêu. . ." Thái Tử vừa nói, vừa ấn Dung Hỉ về phía thân thể của mình. "Còn chuyện tuyên da^ʍ ban ngày sao. . . Cô chỉ là giao lưu cảm tình với Yêu Yêu thôi. . ."
"Sao lại nói là tuyên da^ʍ được?"
Quả thực là quỷ ngụy biện.
"Ưʍ. . . Nói bậy. . . Lưu manh. . . A. . ." Dung Hỉ uất ức lên án.
Chắc hẳn từ bé đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Thái Tử bị một nữ nhân gọi là lưu manh, nhưng hắn không những không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại có chút đắc ý.
Bàn tay to cũng trở nên bận bịu.
Lưu loát cởi cái dây kết phức tạp trên cái váy gấm thêu hoa của nàng ra, đợi đến khi hai vυ' trắng nõn của nàng lộ ra, Thái Tử giống như một con sói đói khác, trong mắt trào ra du͙© vọиɠ mãnh liệt.
Gần một tháng này, mặc dù có hơn phân nửa thời gian Thái Tử nghỉ lại Tiêu Sanh Điện, nhưng phải cố kỵ rất nhiều, chỉ đơn thuần ôm Dung Hỉ đi ngủ, nhưng nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm ở trong ngực hắn, ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, hắn lại không thể làm cái gì, đối với một nam nhân đã thành niên mà nói, đây là một loại tra tấn lớn lao
Đặc biệt là từ khi nếm được tư vị của Dung Hỉ, cả người Thái Tử giống như một thiếu niên mới khai trai đầy lửa tình, khi rảnh rỗi, trong đầu đều là hương vị và cảm giác tốt đẹp mê người đến không thể tả được kia.
Mà nay, khổ tận cam lai, cuối cùng hắn đã được Hoàng Hậu cho phép.
Thái Tử nghẹn một thời gian sắp nghẹn ra bệnh rồi, lúc này dục hỏa đang vượng, sao có thể buông tha cơ hội phát tiết này được?
Dung Hỉ coi như đã nhìn ra, lần này Thái Tử nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Một khi đã vậy, nếu nàng lại giãy giụa cũng không còn ý nghĩa gì, hai là khiến Thái Tử cảm thấy nàng không biết điều, tội gì phải như vậy?
Nghĩ đến đây, nàng bắầuđ thả lỏng thân thể.
Biến hóa rất nhỏ, nhưng Thái Tử vẫn luôn chú ý phản ứng của Dung Hỉ đã lập tức nhìn ra.
Trong lòng hắn mừng như điên, nụ hôn nhỏ vụn dọc theo sợi tóc đen nhánh của nữ nhân rơi xuống.
"Yêu Yêu. . . Yêu Yêu của Cô. . . Cô yêu nàng. . ." Hắn tự mình lẩm bẩm, giống như lúc trẻ con được người lớn khen thưởng, cảm thấy nhảy nhót và hưng phấn. "Yêu nàng. . . Chỉ yêu nàng. . . Yêu Yêu. . ."
Mặc dù Dung Hỉ luôn nhắc nhở bản thân đừng tùy tiện tin tưởng vào lời dỗ dành của Thái Tử, cũng đừng dễ dàng giao tình cảm của mình ra, nhưng đối với những lời thâm tình này của Thái Tử, trong lòng Dung Hỉ khó tránh sinh ra cảm giác khác thường.
Giống như có người cầm cái lông chim gãi vào trong lòng nàng vậy, tê tê ngứa ngứa, khiến lòng người hốt hoảng.
Xưng hô thân mật ngoài ý muốn buột miệng thốt ra.
"Đại ca ca. . . Ưʍ. . ."
Không biết từ khi nào, quần áo trên người Dung Hỉ đã bị rút đi, áo ngực bị bàn tay to của nam nhân kéo xuống, tiện tay vo thành một cục, ném xuống đất.
Hai vυ' không có trói buộc giống như hai con thỏ trắng bướng bỉnh nhảy dựng lên, vô cùng đáng yêu.
Dung Hỉ cảm thấy xấu hổ, muốn che khuất cảnh xuân xinh đẹp trước ngực, nhưng hai tay nàng lại bị Thái Tử ấn lên ngưỡng cửa sổ.
"Không. . . Thật xấu hổ. . . Ưʍ. . ." Dung Hỉ híp mắt. "Đến trên giường. . . Không cần ở chỗ này, được không. . ."
Lời cầu xin giống như làm nũng, Thái Tử nghe vào trong tai, cảm thấy hưởng thụ không nói lên lời.
Nhưng cơ hội khó có được, Thái Tử không muốn bỏ lỡ.