An Du biến sự tức giận của mình thành ngọn lửa chính nghĩa, giọng cô lạnh lùng hẳn lên: “Anh chỉ xem tỷ lệ chuyển đổi, nhưng thị trường sẽ không ngừng biến động, thu hút người chơi mới không phải là việc dễ dàng! Giám đốc Trần, anh phải cho thời gian để người chơi mới trải nghiệm, người chơi lâu luyện tay lại cũng là điều cần thiết! Anh chỉ cần chuyên tâm chất lượng của bản thể trò chơi, sản phẩm và marketing có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, chứ không phải quan hệ can thiệp!”
Từng câu từng chữ nói ra, tới khi nói đến câu cuối cùng vì kích động mà đôi mắt hơi ửng đỏ, cộng thêm hôm nay cô trang điểm môi đỏ nên trông có vài phần mạnh mẽ.
“Cô nói đúng, tôi không nên xen vào quá nhiều việc tuyên truyền, nhưng mọi chi phí đều được khấu trừ vào doanh thu của trò chơi.” Sự bình tĩnh của Trần Thương tạo nên sự đối lập rõ rệt so với cô. Anh gõ gõ mặt bàn, nói quan điểm của bản thân: “Kinh phí nên để vào việc có ích, mục tiêu phải được xác định rõ ràng.”
“Trà sắp nguội rồi, uống đi.” Trần Thương lại đẩy tách trà về phía cô.
“Không uống!” An Du khoanh tay, đáy mắt rét lạnh như kết băng, nói chuyện mang theo mùi thuốc súng: “Giám đốc Trần đúng là một tay che trời. Anh có quyền nhất trong tổ hạng mục, tôi không có gì để nói. Cho dù ngày nào cũng dẫn bạn gái đến văn phòng tâm tình, cản trở đến các đồng nghiệp khác làm việc, xem như hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt.”
“Hả?” Trần Thương nghe xong thì bật cười một tiếng: “Cản trở ai? Cô sao?”
“Làm sao có thể cản trở tôi được.” An Du nở nụ cười: “Đương nhiên, nếu có thể không nhìn thấy cái người có hành vi không kiềm chế thì hiệu suất làm việc của tôi sẽ tăng lên gấp hai lần đấy.”
“Ồ, không biết kiềm chế à.” Trần Thương mang theo ý đùa lặp lại mấy chữ này, cầm tách trà cô không đυ.ng đến uống một ngụm, cong môi: “Giám đốc An mắng bản thân cũng dữ dội quá, chuyện mình làm không chỉ không thừa nhận mà còn nói bừa.”
An Du đứng phắt dậy: “Anh có ý gì?”
“Suối nước nóng.” Trần Thương mở tài liệu ra, vừa lật xem vừa ký tên: “Cần tôi làm cô nhớ lại không?”
Anh đóng nắp cây bút máy, ngẩng đầu nhướng mày nhìn An Du.
“…!!” An Du trợn to mắt, thì ra không phải là mơ, mà thật sự đã xảy ra, cô nhìn chằm chằm vào dấu vết chi chít trên cổ Trần Thương, từng chi tiết trong đầu dần xuất hiện một cách rõ ràng, nhiệt độ trên mặt thoáng chốc cao vυ't lên như màu hồng của gò má.
Trần Thương hơi nghiêng đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt với nụ cười hờ hững, nhưng lời nói ra lại từ nặng đến nhẹ: “Cô cũng không kén chọn nhỉ, ghét tôi đến vậy mà còn có thể rên được …”
“Không được nói!” An Du xấu hổ đến mức cắt ngang lời anh.
Quả nhiên Trần Thương không nói nữa, trả lại văn kiện cho cô: “Các hoạt động offline đã phê duyệt rồi, nhưng vẫn còn một số chỗ cần sửa, Hà Thế Lạc sẽ đối chiếu chi tiết cụ thể sau với cô.”