Hứa Tư Kỳ tủi thân không dứt: “Thái độ của em không tốt chỗ nào ạ, gửi nhiều mặt cười châm biếm như thế, đây là bọn họ muốn bới móc em mà!”
Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung An Du mỉm cười, an ủi Hứa Tư Kỳ: “Đầu tiên thì, bọn họ quá gắt gỏng rồi, bản thân em không có vấn đề gì hết.”
Cô lại phân tích: “Nhưng em trả lời hai chữ ‘được thôi’, sẽ làm cho đối phương cảm thấy em bằng mặt không bằng lòng. Họ sẽ nghĩ rằng ý em là ‘dù sao thì các anh trả tiền, các anh nói cái gì thì chính là cái đó’, cảm thấy em không khiêm tốn cũng không đủ chân thành.”
Cô nhận lấy máy tính của Hứa Tư Kỳ, thay cô ấy trả lời: “Xin hãy bình tĩnh, em không phải là không muốn sửa, yếu tố này thật sự không phù hợp, là em đã suy nghĩ không kỹ, bên em sẽ lập tức chỉnh sửa lại.”
Đính kèm một biểu tượng cảm xúc *cảm ơn ông chủ* một nhân vật nhỏ cúi đầu 90 độ.
Đối phương quả nhiên dịu lại: “Ừ, vừa rồi là tôi quá kích động, vất vả rồi, nhanh chóng chỉnh sửa tốt bản vẽ gửi lại cho tôi.”
An Du trả lại máy tính cho cô ấy, bình thản nói: “Bọn họ vẫn chưa thanh toán tiền, chuyện nên nhường thì vẫn phải nhường. Em tiếp tục đi, sau này chúng ta sẽ không hợp tác với công ty này nữa, bây giờ em cố chịu đựng hai ngày, sẽ nhanh chóng kết thúc hạng mục này thôi.”
Hứa Tư Kỳ gật đầu.
Nhìn thấy vẻ uất ức sinh động trên gương mặt của Hứa Tư Kỳ, An Du nhớ đến bản thân của trước đây. Khi đó vẫn chưa có kinh nghiệm, giao tiếp thường bị người khác hiểu lầm thành ý nghĩa hoàn toàn trái ngược, lại không muốn cúi đầu, toàn là Bùi Cảnh Ngôn ra mặt giải quyết.
Sau mấy năm mài giũa, cô sớm đã trở thành một viên đá cuội tròn nhẵn. Cô biết đối tác thích nghe điều gì nhất, cũng rất hiểu dù cho năng lực mới là vốn liếng nhưng công ty sales có sự cạnh tranh khốc liệt, phương án tốt cũng cần phải có một vẻ mặt mềm nhẵn và khả năng ăn nói khéo léo. Khi khách hàng lựa chọn bên cùng hợp tác luôn xem trọng thái độ hơn là năng lực.
Có điều đến nơi này của Trần Thương cô đã bị đánh gục rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, chuyện thất lễ ở Lôi Thịnh ngày hôm nay quả thật không nên, cô phải bù đắp nó mới được.
An Du gửi cho Trần Thương một form đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh: “Trần tổng, đây là nhà cung cấp bước đầu chúng tôi chọn lựa và tình hình cá nhân của KOL, Xin hãy xem qua!”
Trần Thương trả lời: “Ừ, tôi sẽ trả lời lại em vào thứ hai.”
Câu trả lời hết sức bình thường, nhưng An Du nhìn chữ “Ừ” lạnh nhạt kia, ngọn núi lửa âm ỉ trong lòng lại muốn phun trào ra.
Trần Thương tiếp tục gửi đến một tin nhắn khác: “Bây giờ có một loạt các nhu cầu nghiên cứu và phát triển nhân vật mới, thứ tư tuần sau tôi và em sẽ cùng đến thăm Thường Cẩm Bá, thuận tiện xác định kế hoạch quảng bá tiếp theo cho nhân vật mới.” Đừng thiên vị, làm việc công bằng, dù sao cũng không có tình cảm gì.
Núi lửa dập tắt rồi.
“Được thôi.” Cô trả lời.