Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 2

"Con ăn no rồi 2 người cứ ăn tiếp đi, để con đi cất bát đũa của con luôn."

Đặt đũa xuống mâm, Cám đứng dậy. Bàn tay cầm theo bát cơm ăn dở, nói chưa hết câu đã muốn quay người bỏ đi.

"Sao vậy con, ăn ít vậy mà đã bỏ rồi sao? Đồ ăn không ngon sao?"

"Không đâu ạ."

Cám vừa đi khỏi, bà mụ đã thở hắt ra một hơi, lắc đầu ngao ngán.

"Càng ngày càng kì lạ."

Thế rồi cũng chẳng để mình bận tâm quá lâu vào đứa trẻ kia, mẹ Cám ăn nốt chỗ cơm còn dở trong chén.

"Đồ ăn hôm nay ngon lắm."

"Cảm ơn dì..."

"Tấm lát nữa nhớ để phần ít cơm cho em, nó ăn ít như vậy chắc chắn sẽ đói, em mày mới ốm dậy để nó ăn no một chút sẽ khỏe hơn."

Quả thật mà nói,dạo này, tình cảm của bà và Cám ngày càng tốt, khiến tâm trạng bà tốt hơn, cũng không còn cảm thấy Tấm gai mắt như trước nữa .

"Vâng, con biết rồi dì."

Cám cầm bát cơm còn nửa của mình xuống bếp, đặt đôi đũa xuống thị ta đi thẳng ra đằng sau, ngồi xuống bên cạnh cái giếng mà ngân nga lên câu đồng dao.

"Bống bống bang bang lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta.... Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người..."

Cám dứt lời, từ mặt nước cá bống liền ngoi lên như chẳng thể chờ đợi lâu thêm được nữa. Thị Cám đổ chỗ cơm trong bát mình xuống, thoáng phút chốc, con cá bé chỉ to hơn cái ngón tay đã ăn hết cả chỗ cơm.

"Ngươi nhỏ mà ăn khỏe thật. Nửa bát cơm của tao đấy, rồi chốc nữa kiểu gì Tấm cũng cho mày ăn. Ngày nào cũng vậy mà giếng vẫn sạch ghê, thôi kệ, mày ăn nhiều cũng được, tao ăn mày như thế may ra mới bõ dính răng..."

Cám còn chưa nói hết câu, cá đã ngụp xuống biến mất tăm khỏi mặt nước, trợn trong hai mắt nhìn mật nước lặng tinh, thị buông lời quở trách con vật kia, cùng lúc phía sau xuất hiện bóng dáng của người khác.

"Cám... em... em nói chuyện với ai vậy?"

Tấm hỏi, thị sững sờ nhìn Cám ngồi bên cạnh giếng.

Cám giấu nhẹm chiếc bát ra sau lưng, thị đứng dậy, vẻ mặt vẫn luôn tỏ thái độ nhởn nhơ mà nhìn thẳng vào mặt Tấm, đối đáp lại.

"Tôi hát vẩn vơ cho vui, bộ cũng không được sao?"

"Tất nhiên là được nhưng..."

Cám chẳng đợi nghe Tấm nói dở, thị thướt tha bước qua Tấm. Bàn tay đột nhiên bị nắm lại.

"Đợi đã, thứ gì trong túi áo em vậy."

"Là gì nó có quan trọng không. Tại sao tôi phải trả lời chị."

"Em giấu chị cái gì hả Cám?"

Nói câu này, ngữ điệu của Tấm bỗng thay đổi, Cám cũng chẳng chịu ôn hòa, thị giật phắt cánh tay lại. Khóe miệng nhếch lên, cười cợt.

"Tôi đây thì việc gì phải giấu chị. Chẳng qua tôi thấy, câu hỏi của chị tôi chẳng việc gì phải trả lời. Thôi thì xem như để chị vừa lòng, muốn biết tôi giấu cái gì đúng không? Chị tự mà xem đi."

Cám nói xong, bàn tay giữ bát buông ra, cái bát bằng sứ đã nứt viền rơi xuống nền đất, vỡ tan thành nhiều mảnh. Tấm mở to hai mắt nhìn thẳng vào Cám, xong thị vẫn chỉ lặng thầm cúi xuống nhặt mảnh sử dưới đất. Nhìn đôi chân trước mắt dời đi, Tấm ngẩng lên quay đầu nhìn về phía bóng Cám.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng hững hờ in lên trên mặt ao, lớp sương trắng trôi trên bầu trời đêm mờ mờ ảo ảo. Căn nhà tranh vẫn nằm đó, yên lặng, tĩnh mịch chỉ còn có tiếng hơi thở đều đều của những kẻ đang say giấc mộng. Những con người trong căn nhà đó đã ngủ say từ lâu, lại chỉ còn một kẻ vẫn còn thao thức trong đêm.

Cám nằm trên chiếc phản tre trong gian phòng nhỏ của thị, đôi mắt mở to. Lại thêm một đêm không ngủ. Không phải không ngủ, mà là không thể ngủ.

Thị đã thức trắng bao đêm rồi, mỗi lần ngủ đều sợ rằng sẽ lại mơ về cái giấc mơ đó, không, đó là một cơn ác mộng. Nhưng sự thật cơn ác mộng đó là một mảng kí ức trong tiềm thức thị ta.

Cám không phải kẻ lắm điều nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng phải kẻ hay giữ bí mật, nhưng có một điều, thị chưa từng nói với ai đúng hơn là không thể.

Thị... không phải là con Cám của thời điểm này. Điều này vô lý nhưng bằng một cách nào đó, khi bị dội nước sôi vào ngưới tới chết thì thị Cám đã trở về thời điểm trước khi mọi sự bắt đầu, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây thời điểm 5 năm về trước. Thị đã trải qua tất cả và biết hết những điều sẽ xảy ra, giỏ tép, yếm đào, chiếc hài, vũ hội, thị cũng biết Lục hoàng hậu trong tương lai chính là Tấm.

Nhưng có vài điều khác với lời đồn đại của thiên hạ, Tấm chưa bao giờ chết, mẹ thị chưa từng chặt cau để gϊếŧ Tấm, thậm chí ngày đó Tấm nói là về để giỗ cha nhưng thật ra ngày giỗ cha còn cách đó cả tháng. Tấm trở về ngày hôm đó lý do chính là để trả thù, trả thù cho tất cả những gì ả ta đã phải chịu. Tấm sai người gϊếŧ hại mẹ con Cám sau đó dàn dựng lên câu truyện màu nhiệm rồi bỏ đi.

Tấm đã đi đâu, thị Cám cũng chẳng thể nào hay biết, thế nhưng khi Tấm trở lại với cương vị hoàng hậu, trở lại với cái vỏ bọc trong sạch, thiện lương cũng là khi Tấm nghe tin Cám chưa chết. Và cái vỏ bọc đó dần có vết nứt, thị Tấm hạ lệnh sai người đưa Cám trở vào cung, đánh thuốc mê vào chén canh của Cám sau đó lại sai người đem cám đi dội nước sôi. Lại không quên một lần nữa để nô tì trong cung giả dạng người dân dựng lên phần kết thúc cho câu truyện của nàng Tấm xinh đẹp.

Cám quên làm sao cho được cái ngày ấy.

Ngày mà Tấm trở về, trên người mặc váy áo trắng tinh. Tấm xinh đẹp, điều đó Cám chưa từng phủ nhận, ngay cả khi mặc trên mình bộ váy bằng vải cũ sờn màu thì thì cái vẻ đẹp đó cũng chẳng mai một tẹo nào. Ngày đó cũng thế, Tấm vẫn đẹp, cái đẹp tựa như một nữ thần, chỉ tiếc là nữ thần đó lại mang theo cái chết. Tấm vào nhà, khoan thai ngồi trên ghế, kể bâng khuâng về những ngày vất vả, khổ cực lúc trước, kể về cảm giác đau đớn, tủi nhục của thị ta khi bị mẹ con Cám hành hạ.

Cám biết, thị cũng từng sai, đúng là vậy, thị đã làm ác, hành hạ người đàn bà kia đến thế...chính là lỗi của thị. Lời xin lỗi muốn được bật lên trên đôi môi nhưng bị ngăn lại bởi ánh sáng lóe ra từ kiếm sắt.

Tấm đứng dậy, thị rút kiếm ở bao bên hông tên thị vệ, điên cuồng chỉ mũi kiếm vào mặt Cám, ngẩng cao đầu nói chuyện với mẹ Cám.

"Dì ạ, con không biết lý do gì mà dì lại căm ghét một đứa trẻ như con đến mức gì ép cái đứa trẻ mới chỉ có năm sáu tuổi đã phải vào rừng nhặt củi, nấu cơm. Trước kia, con đã luôn chấp nhận điều đó, vì con hối lỗi với dì, ngày dì mang thai Cám đứa trẻ ngu ngốc như con lại đẩy ngã dì, còn vẫn luôn cản thấy có lỗi vì điều đó. Nhưng còn bây giờ dì ạ, con đã thực sự hối hận tại sao ngày đó mình lại không gϊếŧ chết luôn thứ nghiệt chủng này đi để khi nó lớn lên lại có thể dám trèo lên đầu con mà sai khiến chị nó như kẻ hầu người ở. Nhưng không sao, bây giờ con chính là thái tử phi à không là hoàng hậu, có lẽ cũng là nhờ có phúc của dì hôm đó đã cố tình không cho con đi để con được gặp người... Vậy, để xem như cảm ơn dì con sẽ tha cho dì một mạng chỉ cần dì im lặng rời khỏi đất Việt này, ngay lập tức.

Mẹ Cám tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh mà hỏi.

"Còn Cám thì sao người định làm gì con tôi?"

"Con Cám sao...? Tất nhiên là... Gϊếŧ."

Tấm cầm kiếm, cuồng nộ lao tới đâm thẳng về phía Cám, mẹ Cám chạy tới ôm con gái mình vào lòng, mũi kiếm lạnh ngắt xuyên qua da thịt, đau đớn mẹ Cám ngã xuống đất.

Dòng máu đỏ tươi dính lên trên bộ váy trắng tinh của Tấm, Cám lấy từ trong áo cây đoản kiếm tay cầm chặt dao lao tới phía Tấm liền bị thị vệ một đao chém chết. Cám ngã xuống, đôi mắt đẫm ướt nhìn người mẹ sớm hôm nuôi mình khôn lớn giờ đây máu tươi dính đầy người, Cám nhắm mắt.

Khi thị tỉnh lại thì đã thấy xung quanh là biển lửa mẹ cũng đã biến mất nàng vội vã tìm đường thoát ra, lửa cháy rụi hết toàn bộ căn nhà. Ngày hôm sau lời đồn lan khắp kinh thành ai ai cũng đàm tiếu về truyện Lục hoàng hậu về thăm nhà giỗ cha bị hai mẹ con lục Bình và Lục Tử Đình gϊếŧ hại, hoàng thượng vì quá tức giận và nhớ thương hoàng hậu qua cố liền sai người đi hành quyết 2 mẹ con nhà họ Lục nhưng khi đến nơi cả 2 đã bỏ trốn. Xem như để trừng phạt hoàng thượng sai người đốt trụi căn nhà của họ đem tất cả tài sản của lục gia cống vào ngân khố triều đình.

Cảm giác ươn ướt trên mặt khiến Cám bừng tỉnh, lấy tay lau mấy giọt lệ trên mặt, Cám đứng dậy đi sang gian phòng của mẹ. Cám nằm xuống bên cạnh mẹ, dụi đầu vào người bà nàng vòng tay qua ôm chặt bà, khóe mắt Cám lại đẫm lệ.

"Con sao lại sang đây vậy."

"Con... đã rất nhớ mẹ."

"Suốt ngày ở cạnh mẹ mà kêu nhớ, con gái mẹ mười ba tuổi rồi đấy, sau này gả về nhà chồng thì biết làm sao."

"Con cứ ngỡ rằng cả cuộc đời của con sẽ không bao giờ có thể gặp mẹ được nữa, lỗi tại con, con là đứa con hư đốn đến mẹ cũng không bảo vệ được, mẹ ơi... con xin lỗi... con xin lỗi."

"Cám sao im vậy...? Ngủ rồi sao?"

"Không ạ... Thôi mẹ ngủ đi con làm phiền mẹ ngủ rồi..."