Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trịnh Vấn Chi là bạn từ bé lớn lên cùng anh, mấy ngày trước từ San Francisco về nước, hẹn anh tới dùng cơm.
Phó Cánh Hành lái xe Bently màu đen dừng trước khách sạn Tây Kinh, hoàng hôn đầu xuân, xinh đẹp lạ thường, Phó Cánh Hành xuống xe thì Trịnh Vấn Chi cắt di động tiến lên chào đón.
“Cánh Hành, bốn tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau đúng không?”
Trịnh Vấn Chi đánh vào cái vào vai anh, vô cùng thân thiết hỏi, Phó Cánh Hành hiếm khi nở nụ cười: “Còn tưởng cậu ở lại nước ngoài không về nữa?”
“Sao có thể chứ? Mình không nỡ bỏ các cậu.”
Trong phòng bao đều là bạn bè thân thiets, rượu uống ba vòng, Phó Cánh Hành chỉ cảm thấy hôm nay rượu rất ngon, Trịnh Vấn Chi nâng ly kính anh, Phó Cánh Hành đưa tay ngăn lại: “Mình đi toilet một chút.”
Từ trong toilet ra ngoài, tình trạng đau đầu không hề tốt hơn, Trịnh Vấn Chi tiến lên nghênh đón: “… không bằng mình đưa cậu lên lầu nghỉ ngơi một chút?”
Phó Cánh Hành chỉ cảm thấy đầu nặng như ngàn cân, ngay cả đi đường đều khó khăn, nếu anh không có định lực hơn người thì chỉ sợ đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Trịnh Vấn Chi đưa anh về phòng, rót cho anh cốc nước ấm đặt ở đầu giường, đang muốn đứng lên bỗng nhiên Phó Cánh Hành mở mắt ra.
Trịnh Vấn Chi hoảng sợ gọi: “Cánh Hành.”
Mồ hôi trên trán Phó Cánh Hành chảy ròng ròng, ánh mắt lạnh lùng, Trịnh Vấn Chi không nhịn được tái mặt: “Cánh Hành…”
“Vấn Chi, trong rượu có gì hả?”
“Cánh Hành, cậu chỉ cần nhớ minh không hại cậu…”
Phó Cánh Hành thâm sâu nhìn anh ta, không nhịn được dược hiệu mà hôn mê.
Trịnh Vấn Chi nhìn anh nhắm mắt liền gọi vài tiếng, Phó Cánh Hành không phản ứng lại, lúc này anh ta mới cảm thấy hai chân mềm nhũn, không dám ở lại mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng…
Chờ đến cuối hành kang, anh ta cầm điện thoại gọi đi, giọng nữ quen thuộc vang lên, gương mặt Trịnh Vấn Chi nhu hòa: “Minh Dung, Cánh Hành uống rượu xong trở về phòng rồi, anh đã làm theo ý em, nhưng em nên biết Cánh Hành không giống người bình thường, cho nên động tác của em nhanh một chút…”
Nhϊếp Minh Dung trầm ngâm một lúc mới nói: “Vấn Chi, cảm ơn anh.”
Trịnh Vấn Chi và Phó Cánh Hành lớn lên từ bé, tình cảm thân thiết thế nào cô hiểu nhưng hôm nay cô dựa vào chuyện anh thích cô mà muốn anh làm chuyện này, đối với anh khó khăn thế nào trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết.
Trịnh Vấn Chi dựa vào tường lắc đầu, một lúc sau mới cười haha: “Minh Dung, anh không biết em muốn làm gì nhưng em đồng ý với anh không nên tổn thương cậu ấy, không nên để mình cuốn vào trong đó.”
“Anh yên tâm, em sẽ không tổn thương anh ta.”
Nhϊếp Minh Dung tắt máy, cô đứng trước cửa sổ, sau đó mới từ từ xoay người đến phòng ngủ của Chưởng Châu.
Cô đã thu thập xong, Nhϊếp Yên Dung đang búi tóc cho cô, sau đó kẹp lên một chiếc kẹp trân châu.
Nhϊếp Minh Dung đi tới nhận lược trong tay Nhϊếp Yên Dung tự tay chải tóc cho Nhϊếp Chưởng Châu, trong gương, em gái ngoan ngoãn của cô lần đầu tiên trang điểm, xinh đẹp rung động lòng người, giống như viên minh châu, trên đời này làm gì có người đàn ông nào bỏ qua được khuôn mặt này.
“Chị.”
Chưởng Châu đứng lên nhẹ nhàng cầm tay Nhϊếp Minh Dung, ngón tay chị cả lạnh lẽo, Chưởng Châu không khỏi đau lòng.
“Chưởng Châu, nếu em không muốn…”
Chưởng Châu lắc đầu: “Chị, em cam tâm mà…”
Cô ngượng ngùng nhếch môi: “Đại thiếu gia Phó gia, nhân vật như vậy là em làm ăn hời…”
“Chưởng Châu…”
Nhϊếp Minh Dung không nhịn được đưa tay ôm em gái vào lòng, dù cô có cương liệt cứng cỏi đến đâ nhưng lúc này trong lòng không nhịn được áy náy.