Duỗi Eo Không Được

Chương 39

Lâm Trừng ngày đó nói với anh có phải hay không sức khỏe chính mình có vấn đề, vạn nhất không thể sinh em bé , nhưng ngày hôm sau kinh nguyệt lại đến, thật là không có mang thai.

Thực ra cô cũng khá lo sợ, có thể do sức khỏe không tốt với lúc nhỏ gia đình không chăm sóc tốt, sợ cô bị suy dinh dưỡng hoặc có vấn đề gì về tử ©υиɠ.

Cô rất sợ mình không có con vì những vấn đề về thể chất.

Cô nghĩ nếu không thể có thai lại thì đến bệnh viện khám.

Cô nghĩ nếu không thể có thai lại thì đến bệnh viện khám.

Mấy ngày nay cô bận việc học ở trường, thấy sắp đến kỳ nghỉ hè, điểm học kỳ này của cô rất tốt, cô đang tính tìm việc trong kỳ nghỉ hè.

Lần trước bạn cùng lớp rủ cô đi xem phim đã giới thiệu cho cô một công việc làm thêm, nói rằng một tháng có thể kiếm được hơn 5 ngàn tệ vì công việc ngắn hạn nên giá cả cũng bình thường. Cô muốn đi làm kiếm tiền mua gì đó tặng Trình Hựu.

Mặc dù quần áo anh ấy thường mặc rất rẻ, nhưng những chiếc đồng hồ anh ấy mang và thậm chí cả điếu thuốc anh ấy hút cũng không hề rẻ.

Lâm Trừng cảm thấy anh đối với mình quá tốt, muốn mua đồ tốt đổi tặng lại anh, nghe được loại tiền công như vậy liền cảm động.

Cô đồng ý làm bồi bàn trong một khách sạn, hoặc dọn dẹp cũng được.

Lâm Trừng sinh ra đã làm việc chăm chỉ, nên nghe vậy cô liền đồng ý.

...

Từ khi Trình Hựu mua que thử thai và bắt cô đi kiểm tra xem có thai lần trước hay không thì anh vẫn im lặng về chuyện này, dù sao không có thai thì cũng không ép được.

Nhìn thấy chuẩn bị đến kỳ nghỉ hè của cô, anh muốn đưa Lâm Trừng đi nước ngoài chơi vài ngày.

Cô rất ít được đi chơi , lần trước được anh đưa về Vân Nam chơi cũng khá lâu rồi nên lần này Trình Hựu đã nghĩ đến việc đưa cô ra nước ngoài chơi.

Vốn dĩ nghĩ Lâm Trừng sẽ rất vui, kết quả Lâm Trừng không có, Lâm Trừng đã hứa sẽ làm công việc mùa hè đó rồi, nhưng anh muốn đưa cô ra nước ngoài chơi, cô không có thời gian nên ngượng ngùng từ chối: "Anh Trình Hựu , em… em đi được không? Đi được không? Vì gần đây có việc phải làm nên em đã hẹn bạn cùng lớp đến nhà cô ấy chơi. ”

Lâm Trừng không dám nói sẽ đi làm bán thời gian, dù sao Trình Hựu nhất định không muốn để cho cô đi làm bán thời gian, nếu nói ra, anh ấy nhất định sẽ mắng cô nên cô không dám nói ra.

Lâm Trừng chỉ có thể nói dối, đây là những gì bạn cùng lớp nói với cô, nếu bạn trai hỏi thì cô hãy nói về quê chơi.

Trình Hựu nghe vậy liền cảm thấy cô không thích hợp, nhìn cô chằm chằm nói: "Anh đưa em ra nước ngoài chơi, chuyện này với bạn học không có gì mâu thuẫn, em với bạn học cũng không phải sống chung cả đời. Chờ em đi về nhà bạn học làm xong việc , quay về anh dẫn em đi nước ngoài chơi."

Lâm Trừng vẫn có chút khó nói, cũng không biết nên nói thật ra không "em ... hay là năm sau lại đi, em thật sự đã hứa với bạn học."

Trình Hựu vốn nghĩ rằng cô sẽ hạnh phúc, nhưng cô đã không như vậy , điều này khiến Trình Hựu rất tức giận, "Em muốn thế nào thì đi tùy em."

Lâm Trừng có chút hối hận khi đồng ý với bạn học, nếu biết vì kiếm số tiền này làm nah không vui như vậy cô đã không đồng ý.

Giờ cô cũng không có biện pháp khắc.

Cô thực sự đã nợ anh quá nhiều, nên cô đã nghĩ đến việc mua cho anh một món quà vào ngày sinh nhật, trong khả năng của mình.

Trình Hựu không biết phải đang tức giận hay không nhưng đã hai ngày không để ý đến Lâm Trừng.

Giống như một cuộc chiến tranh lạnh.

Lâm Trừng phải thu dọn đồ đạc và rời đi, cô đến một khu nghỉ dưỡng bên bờ biển, đây là một khu suối nước nóng của khu nghỉ mát.

Vì vậy, cô phải thu dọn đồ đạc và sống trong đó hai tháng.

Cô nói với Trình Hựu , anh đang chơi game trên ghế sofa, khi cô nghe cô nói điều này, anh chỉ ậm ừ , không ngăn cản.

Lâm Trừng thu dọn đồ đạc của mình và nói: "em đã phân loại tất cả quần áo của anh chung với quần áo , sau này anh có thể mặc chúng. Anh có thể để quần áo đã thay vào giỏ bên cạnh máy giặt. Em đã tìm được một người làm việc nhà giỏi để đến giặt. Tầm hai hoặc ba ngày sẽ đến một lần để giặt giũ, nấu ăn . dọn dẹp cho anh.

Trình Hựu mấy ngày nay rất tức giận, kết quả Lâm Trừng nói đi là đi thật một chút điều không màng đến, nhìn thấy sắc mặt anh xám xịt như thế nào, thật đúng là rời đi. Mấy ngày nay anh có tính tức giận cô , chỉ vì anh không muốn cô đi.

Vậy mà cô vẫn cứ đi .

Sau khi Lâm Trừng dặn dò anh xong, cô xách hành lý lên đi

Trình Hựu cũng không chơi game nữa , cô rời đi thì anh cũng thua game.

...

Trình Hựu vốn dĩ có thói quen đã trở lại bình thường, nhưng sau khi Lâm Trừng đi, thói quen của anh ylại trở lại như trước, hơn nữa 3 giờ đêm anh vẫn còn ở quán bar.

Anh em trong quán thấy anh ở đây uống rượu như vậy, lại ít về nhà, họ cảm thấy có gì đó không ổn.

Dù gì thì anh cũng có vợ ở nhà , lúc trước tối nào anh cũng về sớm.

Vì vậy, khi mấy anh em thấy có điều gì đó không ổn, họ vội vàng chạy đến và hỏi: "Anh Trình, anh cãi nhau với chị dâu nhỏ à?"

"Mấy người nói nhiều quá."

Trình Hựu trừng mắt nhìn anh ta, người đàn ông không nhịn được nói: "Thật ra, đừng trách em nói quá nhiều, em nghĩ hai người có thể ở bên nhau thực sự rất kỳ lạ. Anh đừng tưởng là không có chuyện gì? Em đã gặp chị dâu nhỏ vài lần, mỗi lần gặp không biết nói lời nào cho tốt , chị dâu nhỏ cũng không biết nói gì , tính tình quá tẻ nhạt, vậy ở nhà hai người có nói chuyện sao?"

Trình Hựu bật cười khi nghe đến đây, "Ai cần ở nhà phải nói chuyện , cô ấy chỉ cần ở nhà gọi lên giường là được."

Trình Hựu nói xong liền nhìn vào điện thoại của mình.

Mấy ngày nay hắn thật sự như sống trong địa ngục, còn phải tự hỏi điện thoại di động của mình có bị hỏng không, muốn đổi cái khác, nếu không, Lâm Trừng cũng không có tin tức, ngay cả một tin nhắn WeChat cũng không có.

Cô không hỏi anh thế nào, và cô cũng không cho anhbiết tin tức gì. Những người quen biết, biết rằng cô ấy đã đi chơi, còn những người không biết thì nghĩ rằng họ đã chia tay, vì không có tin tức gì cả.

Trình Hựu ngày càng trở nên khó chịu hơn.

Lâm Trừng một tin nhắn wechat cũng không có , cũng không hỏi anh ở nhà như thế nào.

Đúng là người phụ nữ vô lương tâm mà.

Trình Hựu không thể chịu đựng được nữa, đi ra ngoài hút một điếu thuốc và gọi cho cô ấy.

Trình Hựu vốn tưởng rằng có thể cùng cô tranh giành, chỉ là xem ai sẽ mặc kệ ai , ai có thể kiên trì đến cùng, nhưng hiện tại xem ra chính mình cũng không nhịn được.

Lâm Trừng người này, thật sự quá muốn bị ăn đòn.

Trình Hựu gọi, một lúc sau Lâm Trừng mới trả lời, đã là nửa đêm, khi anh gọi cho cô, cô bối rối: "alo, anh Hựu, có chuyện gì sao?"

"“Cho ngươi gọi điện thoại xem một chút ngươi quá nhiều dễ chịu , ngươi không gọi điện thoại về nhà cho bạn trai của mình , sợ là bạn trai ngươi chết ở trong nhà ngươi cũng không biết.”

Lâm Trừng nghe vậy rất xấu hổ, lập tức tỉnh lại, thật đúng là lâu rồi cô không gọi điện thoại cho anh.

Vì sợ anh không vui.

Sợ rằng việc tìm kiếm anh sẽ làm phiền đến anh.

Cô nghĩ rằng Trình Hựu sẽ nguôi giận sẽ đến với cô, nhưng kết quả là mấy ngày nay cô quá bận, từ sáng đến tối mỗi ngày, cô mệt quá không nói được.

Trở về ký túc xá và ngủ.

"Thời gian qua ở đó thể nào ? có vui vẻ không? quên cả về nhà à?" Trình Hựu tức giận hỏi, "Em có nhớ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông của mình không?"

Lâm Trừng cảm thấy may mắn chính mình đi ra ngoài hành lang trả lời, nếu không sẽ bị đồng nghiệp nghe được thật xấu hổ!