Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 67: Em Gái Thất Lạc

Bốn người ngồi trên một sofa nhỏ ở phòng khách, Cố Phong với Blo tương đối cao nên nhìn trong phòng có chút chật. Iun là người gốc Trung Quốc sang Thuỵ Sĩ từ lên lúc lên 9 tuổi.

Khí chất của cô khác xa với Vân Sam, Iun rụt rè nhìn dáng vẻ như có chút sợ người lạ không dám nhìn thẳng dù chỉ một cái nhấc mắt.

- Chủ tịch chúng tôi chấp nhận lời yêu cầu của cô, không đuổi người làm để thay người mới, hoạt động trang trại cũng như cũ.

Nếu hắn không đồng ý thì sẽ đến đây sao? Là đồng ý nên mới đến đây hắn đã nhắm mua trang trại này tặng cho Vân Sam, chắc chắn sẽ mua dù là giá như thế nào, thứ Cố Phong không thiếu nhất chính là tiền.

Iun nhận lấy từ hợp đồng trong tay Blo, không đọc mấy một chữ mà kí xuống.

Dù sao trang trại cũng sắp không còn đường cứu nếu không đổi chủ nơi này sẽ không còn cách xoay chuyển, nơi này ba Iun rất quyết tâm đẩy danh tiếng ra trong nước đến ngoài nước là vì muốn cô em gái thất lạc kia thấy được nhà của mình, nơi này không thể bị huỷ dưới tay của cô được.

Blo không nghĩ sẽ kí hợp đồng mua bán nhanh như vậy, dù sao nơi này cũng là trang trại có tiếng ở Thuỵ Sĩ nhưng Blo lại không nhớ đến việc nơi này sắp lâm vào cảnh tự huỷ, Cố Phong không đi vội vắt chéo chân.

- Cô là Iun? Tôi cảm thấy cô rất giống một người bạn của tôi ở Trung Quốc.

Iun nghe câu này mới ngẩn đầu nhìn hắn, ánh mắt khiến người khác cảm thấy có vẻ nhu nhược trong mắt chỉ có tự ti.

- Giống người bạn của anh? Tôi…tôi cũng có một đứa em gái rất giống tôi, chỉ là không có vết bớt đen.

Elang đột ngột lên tiếng.

- Tôi với cậu đi một vòng ở đây được chứ? Dù sao nơi này cũng là nơi chủ tịch cậu sắp thu mua.

Blo nghe vậy liền gật đầu.

Bên trong phòng khách chỉ còn hai người, Iun lại không dám nhìn thẳng chỉ dám cuối đầu tử đầu đến cuối nhưng lúc nhắc đến em gái ánh sáng nơi khoé mắt có chút ánh sáng lập lờ.

Cố Phong:" Em gái?"

Iun gật đầu, đưa tay sờ vết bớt trên trán.

- Nhưng gia đình tôi bị lạc em ấy từ lúc ba tuổi, là do tôi ham chơi không trông em nên bị người ta bế đi mất.

Iun vẫn nhớ rõ hôm đó cô bế một đứa nhỏ ra công viên chơi, bởi vì đứa nhóc đặc biệt thích chơi cát nên Iun đặt nhóc một bên còn bản thân chạy đi chơi cầu trượt, Iun lúc đó vừa tròn năm tuổi dáng vẻ hai người rất giống nhau, mũi mắt hay khuôn mặt đều rất giống, nếu muốn phân biệt ai là chị ai là em chỉ có thể dựa vào vết bớt đen trên trán, Iun chơi trượt một lúc quay lại liền không thấy em gái mình đâu.

Cô thích đứa em này vô cùng, lúc bị mất đứa em này, Iun liền không còn hoạt bát, ít nói chuyện đi rất nhiều sống thu mình, mỗi ngày đều trách bản thân.

Hôm đó về cả nhà Iun đều hoảng loạn đi tìm đứa nhóc, liên hệ bên cảnh sát cũng vô dụng.

Không tìm thấy.

Ba năm mỗi ngày Iun đều ra sân cát để đợi đứa em mình, chỉ cần đúng giờ đó mọi người đều thấy một đứa nhóc ngồi ở xích đu nhìn sân cát đến đâm chiêu, đứa nhóc khác lại rủ đi chơi cũng từ chối mọi người đều biết Iun còn nhỏ mà bị bệnh tâm lý, tự thu mình lại còn có chứng tự kỉ, gia đình Iun ở Trung Quốc thêm một năm nữa liền nhận được tin ông nội mất phải bay về Thuỵ Sĩ, ba cô tiếp quản trang trại Anib đẩy danh tiếng đi xa lên mặt báo là ảnh chụp ba mẹ Iun và cô đứng ở trước trang trại Anib là mong tìm thấy đứa em gái kia, còn đăng tin tìm kiếm ở ngoài nước nhưng đều vô dụng, ba Iun lúc về đây tiếp quản trang trại mới có thời gian ở gần con gái cảm thấy không đúng, đứa nhỏ có thể không nói chuyện nửa tháng liền, còn hay bỏ bữa đi bác sĩ mới biết Iun là bị tự kỉ.

Ông là người Thuỵ Sĩ ở đây đứa trẻ bị bệnh tâm lý cũng không phải ít, nên người lớn rất để ý đến đứa con nhà mình nếu thấy có gì không đúng liền đưa đi khám ngay.