“Em chơi game được bao lâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Hai tháng." Tần THụy nói, "Thi đại học xong, em với mấy bạn học cùng nhau tạo nick, bọn họ có người đã lên tới kim cương, chỉ có mỗi em kẹt lại ở rank vàng. Bọn họ chê em cản trở, chơi sẽ không rủ em."
“Em muốn đánh tới vương giả không?” Diệp Thiếu Dương đột nhiện hỏi.
"A?" Tần Thụy triệt để sửng sốt. Hắn chơi 2 tháng, vẫn mãi rank vàng, còn thường bị mắng, đối với hắn kim cương đã là xa không thể với tới, huống hồ là thứ đại biểu trình độ hàng đầu như [Vương giả tối cường].
Bạn học của hắn không có ai đạt đến vương giả tối cường.
Lợi hại nhất là bạn lớp trưởng Alpha cũng chỉ mới kim cương I, vẫn luôn kẹt lại, không lên nổi cao thủ.
"Vương giả tối cường?" Tần Thụy hoài nghi vò đầu, "Em cũng lên đó được à?"
"Anh nói được là được." Diệp Thiếu Dương nhìn về phía em trai, vỗ vỗ vai hắn: "Ngày mai bắt đầu, anh sẽ dạy em một vài chuyện cần biết lúc chơi game, em chỉ cần chơi SP, đi cùng anh rất dễ tăng hạng."
“…” Tần Thụy có cảm giác mình bị đĩa bánh từ trên trời rớt xuống đập vào.
Hắn từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn là học sinh 3 tốt trong mắt các thầy cô, nhưng lúc chơi game thường bị mắng, lòng tin thường bị đả kích.
Hắn không hiểu lắm về cái game này, vậy cho nên dù có bị mắng khó nghe hơn hắn cũng không dám cãi lại.
Ngày hôm nay Dương ca giúp hắn mắng lại, không cần biết có bao nhiêu hả giận. Dương ca còn mang theo hắn thắng liên tiếp 15 ván, lần đầu tiên hắn cảm nhận được chơi game có bao nhiêu nhiệt huyết, vui vẻ--- thì ra đánh thắng trận còn có thể vui đến thế!
Lúc này Tần Thụy đã trở thành fan em trai nhỏ của Diệp Thiếu Dương, mắt nhìn chằm chằm anh trai: "Em sẽ học tập nghiêm túc, đến lúc đó là có thể đánh lên tới vương giả?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đúng thế, mai tụi mình đánh đôi, anh dẫn em đánh tới vương giả."
Tần Thụy: "Tốt quá!"
Ngày hôm nay đột nhiên xuyên đến thế giới ABO này, toàn bộ thế giới quan đều phải điều chỉnh, thêm cả cái game mới, sau đó lại cùng em trai đánh mười mấy trận... Đại não Diệp Thiếu Dương đã nhét quá nhiều tri thức mới, lúc này đã sắp nổ tung. Cậu xoa bóp hai bên thái dương căng đau, dứt khoác tắt máy đứng dậy: "Nghỉ thôi, tắm rửa đi ngủ."
Tần Thụy cũng tắt máy tính, nụ cười trên mặt càng xán lạn: "Ò, Dương ca ngủ ngon."
Phòng ngủ của cậu rất lớn, có thể là bởi vì nguyên chủ đã sinh hoạt ở đây nhiều năm, cậu rất nhanh đã thích ứng với căn phòng này, không đến 10 phú đã ngủ say.
Trong mộng đều là những hình ảnh trước đây khi cậu thi đấu ở LPL.
Các đồng đội tôn trọng gọi cậu là "Diệp đội", người hâm mộ cùng đối thủ gọi là "Dương thần", có rất nhiều bảng tiếp ứng được giơ cao ở nơi thi đấu, cũng có cư dân mạng mắng cậu "Ngu ngốc chỉ có thể đi thi đấu quốc tế để mất mặt."
Từng gương mặt đồng đội quen thuộc tiếp nối nhau xuất hiện, cuối cùng là một màn ảnh tổng kết chung kết toàn cầu, tất cả như một cảnh quay chậm không ngừng chiếu lại trước mắt...
Diệp Thiếu Dương tỉnh lại sau ác mộng, phát hiện mắt mình có chút chua xót.
Cậu biết, đó đã là quá khứ, bất kể là huy hoàng hay vực thẳm, đều không cách nào quay lại.
Cậu đã đến thế giới mới bắt đầu lại từ đầu. Ngày sau, cậu sẽ có đồng đọi mới, kinh nghiệm khác đi, điều duy nhất không thay đổi chính là cậu vẫn sẽ vì giấc mộng của mình mà nỗ lực, một giấc mộng "Vô địch thế giới".
Diệp Thiếu Dương hít sâu một cái, vén chắn xuống giường đi ra cửa.
Tần Thụy rất sớm đã thức dậy, ở phòng bếp mang tạp dề làm điểm tâm, lúc Diệp Thiếu Dương đẩy cửa phòng bếp ra, nhìn thấy em trai mình đang nghiêm túc đứng đó ốp trứng, ngáp một cái, hỏi: "Em dậy sớm thế?"
"Em có thói quen ngủ sớm dậy sớm." Tần Thụy cười nói, "Anh đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
Diệp Thiếu Dương xoay người đi rửa mặt, lúc trở lại Tần Thụy đã đem bữa sáng phong phú đặt trên bàn, có trứng chiên vàng óng, bánh nhân thịt thơm ngát, còn cả hai bát canh bí đỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác làm người ta thật thèm ăn.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới tủ lạnh rỗng tuếch, cậu ngẩng đầu hỏi: "Sáng sớm em liền ra ngoài mua thức ăn sao?"