Cả Đế Quốc Nạp Tiền Nuôi Tôi

Chương 32

5p sau.

Văn Tinh Trạch trở lại chỗ ngồi, nói thật xin lỗi tìm mãi mà không thấy chai rượu Phương Như Tuyết muốn, Phương Như Tuyết xua tay nói không sao.

Mọi người đều rất tò mò tại sao Văn Tinh Trạch đi lấy rượu lại mất mười mấy phút, nhìn Văn Tinh Trạch tựa hồ còn đang thất thần, cho nên mọi người cũng săn sóc không hỏi nữa.

Lúc này, người phục vụ mới bưng canh lên, Văn Tinh Trạch còn chưa cầm muỗng, liền: "Ợ."

Chúc Bác và những người khác: "?"

Văn Tinh Trạch đã giải trừ lăng kính Huyết tộc, cậu rất thỏa mãn với thứ mình vừa uống, bởi vậy đối đồ ăn bình thường cũng không có nhu cầu gì, điều quan trọng nhất là—— Ansair trông rất hồn bay phách lạc.

Văn Tinh Trạch chỉ ăn một lúc liền tạm biệt đồng bọn, đưa Ansair đến bờ biển tản bộ. Tà dương ấm áp, sóng biển vỗ êm dịu.

"Ansair, ngươi vừa muốn nói gì?"

Ansair chưa từng chưa từng chán nản tức giận đến thế, cả người con dơi đều ủ rũ, xòe cánh ra: "Bệ hạ, người, thần..."

Tặng vương sợi dây chuyền nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què.

Lại khiến Trì Yến nhân cơ hội hoàn thành một nửa nhiệm vụ pk.

Quan trọng nhất là.

Huyết tộc rất kén chọn nguồn huyết dịch, nguồn cung cấp máu của chủ tinh chủ yếu là một loại động vật nhất định, loại động vật này cần phải được chăn nuôi hoàn toàn vô trùng, điều kiện cực kỳ hà khắc, máu được lấy còn phải được thanh trùng.

Ma cà rồng không trực tiếp hút máu người, một là vì hầu hết máu người không thể so sánh với máu chuyên dụng đã được vô khuẩn tiêu độc, hai là vì nghe đồn... Nếu như bạn hút máu của một nhân loại nào đó, sau này cũng chỉ có thể hút máu của kẻ kia, lâu dài không hút sẽ mang lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Giống như mối quan hệ ràng buộc hai chiều, Huyết tộc có tuổi thọ rất dài, nếu ràng buộc hai chiều với người có tuổi thọ dưới trăm tuổi chẳng khác nào tự sát, không hút máu nhân loại cũng được ghi vào tộc quy.

Vì đã cực kỳ lâu rồi Huyết tộc không uống máu nhân loại, Ansair không thể xác nhận tính xác thực của cái "nghe đồn" đó.

Đây cũng là nguyên nhân Ansair tự chuốc lấy thất bại, vốn cho là bệ hạ mở lăng kính đại sát tứ phương, ai ngờ lại để bệ hạ thức tỉnh khát vọng huyết dịch—— phần lớn máu đối với Huyết tộc đều cực kỳ tanh hôi, dù đói đến mấy cũng không thèm ăn, trừ phi là nhân loại đó rất hợp với linh hồn Huyết tộc này, mới sẽ cảm thấy máu đối phương thơm ngọt ngon miệng.

Nếu bệ hạ nhất định phải uống máu Trì Yến mới có thể...

Nghĩ tới đây Ansair liền muốn qua đời, tiểu tâm dực dực phiêu tới trước mặt Văn Tinh Trạch, nhìn kỹ đồng tử và tinh thần của bệ hạ: "Người vừa uống máu chưa tiệt trùng, sẽ không gây bệnh gì chứ?"

Văn Tinh Trạch: "... Ý thức về sức khỏe và sự an toàn của các ngươi rất đúng, ta không có vấn đề gì đâu."

"Cái vòng cổ này đừng mang nữa, đừng đeo lên cổ, đeo trên tay nhé ạ."

Ansair rất tự trách, lúc này cậu rất muốn đốt cái thứ này, nhưng hấp tấp thu hồi có thể sẽ để lại hậu quả xấu. Ansair giúp Văn Tinh Trạch tháo dây chuyền xuống và đeo hai vòng trên tay cậu, điều này sẽ gây mất hiệu quả, rất nhanh dấu vết trên cổ tay của Văn Tinh Trạch biến mất.

"Các ngươi có phải đang tiến hành gì đó mà ta không biết không" Văn Tinh Trạch đột nhiên hỏi, trực giác cực nhạy "Ansair, tại sao ngươi lại buồn?"

Ansair có tính cách rất dễ ôm đồm những cái sai về trên đầu mình, khá thẹn thùng và không giỏi thể hiện cảm xúc.

"..."

Ansair cúi đầu, ủ rũ hấp hấp mũi, như cún con mắc mưa.

Cậu ấy nói với Văn Tinh Trạch về máu, dù thực sự rất vướng tay chân nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi. Thực ra, đó cũng không phải là lỗi của Ansair. ... Nếu Ansair được thả trở lại, dù Huyết tộc không trách cậu ấy thì chắc cậu ấy cũng sẽ buồn rất lâu.

Ansair là khuyển hệ.

Hải xà Đại Hắc là khuyển hệ, đồng đội cũ kiêm vật cưỡi trước đây trong (Hoang vu), Hắc Long Reich cũng là khuyển hệ —— nghĩ đến Hắc Long Văn Tinh Trạch liền có chút thất thần, sau khi chiến tranh kết thúc Reich đã bỏ nhà ra đi, Văn Tinh Trạch từng hỏi qua bọn Astor, cơ bản bọn họ cũng không liên lạc được với Reich, không biết Reich hiện tại trải qua như thế nào...

Dù thế nào đi chăng nữa, Văn Tinh Trạch vẫn có rất nhiều kinh nghiệm về cách dỗ dành những đứa trẻ khuyển hệ.

Văn Tinh Trạch không chớp mắt nhìn chằm chằm Ansair, bỗng nhiên nói: "Kế tiếp chỉ có thể dùng tiếng chó để đối thoại, gâu."

Ansair: "?"

Ansair ánh mắt bối rối: "Bệ hạ?"

"Uông uông!" Văn Tinh Trạch sửa lại "Ô gâu, gâu gâu!"

"..." Ansair thế mà theo nỗi mạch não thần kỳ của Văn Tinh Trạch "Gâu gâu?"

Văn Tinh Trạch biểu thị thoả mãn: "Gâu gâu gâu!" Văn Tinh Trạch lấy ra một cây kẹo cầu vồng đưa lên mũi cho Ansair ngửi "Uông?"

Ansair lộ ra ánh mắt khát vọng, dùng sức gật đầu: "Uông —— ô uông!" Vương cho kẹo que!

Văn Tinh Trạch lấy kẹo lại, Ansair cúi đầu ủ rũ.

Để kẹo sát vào, Ansair một giây đầy máu hồi sinh.

Giống như công tắc đèn.

Văn Tinh Trạch cảm thấy chơi rất vui, vì vậy lấy ra, để sát vào, lấy ra, để sát vào, Ansair cũng ủ rũ, vui vẻ, ủ rũ, vui vẻ... Cuối cùng trong ánh mắt vô cùng đáng thương của Ansair, Văn Tinh Trạch cắn kẹo que, nhai nát mấy cái rồi nuốt xuống: "Gâu gâu."

Ansair hoàn toàn choáng váng: "Uông ô ô uông? ? ? ? ?"

“Uông!”

Văn Tinh Trạch giật giật đầu ngón tay, ra hiệu cậu sẽ làm một cái ảo thuật cho Ansair xem, nhẹ nhàng mở miệng hít vào, rồi thở ra ——

Những ngọn lửa đỏ vàng rực rỡ cháy theo khí lưu, nuốt chửng que kẹo mυ'ŧ rỗng, tro tàn rơi xuống bên bờ biển chạng vạng, hệt như chùm pháo hoa nhỏ.

Trong ánh lửa, đôi mắt ánh lên vẻ mềm mại ấm áp Văn Tinh Trạch, như kẹo quýt.

Khi cậu mở tay lần nữa, trong lòng bàn tay đã có 13 viên kẹo, đủ các loại khẩu vị thoải mái cho Ansair chọn lựa.

—— "Gâu! ! !"

Ansair hoàn toàn hóa cún, chỉ lo Văn Tinh Trạch đổi ý, đem 13 viên kẹo tất cả đều ôm lấy. vui mừng vỗ cánh, ôm Văn Tinh Trạch huhu mừng đến phát khóc.

Không biết là vì kẹo que hay là vì ảo thuật, hay là vì Văn Tinh Trạch dỗ cậu ấy vui vẻ.

Văn Tinh Trạch: "..."

Thật ra 13 viên là cho 13 thân vương, để bọn họ không giận Ansair, bất quá tình huống đặc biệt... Thôi, lát nữa đi mua thêm vậy.

Nhắc mới nhớ, bây giờ cậu đã có thể thoải mái khống chế đóng mở lăng kính Long tộc, Huyết tộc, tuy rằng chỉ là một loại cảm giác loáng thoáng. Nhưng lăng kính nhân ngư mới nhất thì không thể, có thể là vì thời gian không đủ dài.

"..."

Cách đó không xa.

Chúc Bác cơm nước xong đi ra tìm Văn Tinh Trạch, lại trước tiên nhìn thấy cameraman vác máy, cameraman làm một cái "Xuỵt" với hắn, đang quay.

Chúc Bác kê sát vào nhìn, không thể không nói cameraman đúng là cameraman, góc độ rất chuyên nghiệp, nền trời tím lam rộng lớn lúc chạng vạng trên bãi biển Tenerife, Văn Tinh Trạch đang ngồi bên bờ, lọn tóc hơi vểnh lên, nửa khuôn mặt hướng ống kính, thần sắc mềm mại.

Xuất xắc.

Có thể dùng làm tư liệu sống ca khúc chủ đề (Du Thuyền Ảo Tưởng).

Tiếp đó bọn họ trơ mắt nhìn Văn Tinh Trạch sủa trong không khí một lúc lâu, sau đó phun lửa, biến kẹo que ——

Chúc Bác: "..."

Cameraman: "..."

Đây chính là tiêu khiển của idol kiêm đệ nhất thiên sư giới phong thủy sao? Yêu rồi yêu rồi.

Chúc Bác: "Đang tiến hành nghi thức thần bí cổ xưa gì sao?"

Cameraman không biết là não bổ ra cái nội dung vở kịch ngược tâm gì, thế mà lại lấy ra khăn giấy chùi mắt, nói: "Rớt nước mắt."

Chúc Bác: "? ? ? ? ? ?"

---------------------------------

Truyện chỉ đăng ở w.a.t.t Tira_Tira và truyenhd

---------------------------------

7h tối, bến tàu.

Các thành viên làm nhiệm vụ tập hợp lại, sắp bắt đầu màn kịch quan trọng hôm nay —— phân đoạn bỏ phiếu!

Giống ma sói, vô luận buổi tối có người tử vong hay không, bỏ phiếu ban ngày đều phải tiến hành, ngày hôm nay cũng giống như vậy. Trước khi bỏ phiếu, các thành viên tụ tập trên bàn tròn tiến hành thảo luận ngắn ngủi và chỉnh hợp giao lưu thông tin, sau đó bỏ phiếu.

E-kip đã thuê và bố trí nhà hàng ngoài trời trên bến, có gió biển và trăng sáng.

Bàn tròn vừa đủ 10 người ngồi, ở giữa có chân đèn, ngoài ra không có bất kỳ nguồn sáng dư thừa nào khác.

Bầu không khí căng thẳng lập tức tới .

"Các bạn có 20p giao lưu thảo luận" đạo diễn nói "Sau đó ghi số mà bạn muốn bỏ phiếu, viết trên bảng trắng của các bạn, thời gian do sự 1p, quá giờ xem như bỏ phiếu trắng."

Tất cả cameraman ai vào chỗ nấy.

Không chỉ quay ở góc nhìn thượng đế mà còn phải đặc tả bắt giữ biểu tình từng thành viên, thuật tiện bảo giao cho hậu kì.

Đã cuối ngày, mọi người đã hiểu rõ về nhau, đặc biệt là Văn Tinh Trạch nhân duyên tốt nhất, mỗi thành viên đều vui cười hớn hở chào hỏi theo sát cậu ấy.

Đạo diễn: "Khụ, đúng rồi, nhắc nhở các thành viên nam một chút nhá. Các bạn còn nhớ trừng phạt là cái gì không?"

Hết thảy thành viên nam đột nhiên một yên tĩnh.

Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, Văn Tinh Trạch cũng vào thời khắc này đột nhiên hồi tưởng lại, hình phạt thất bại của mình chính là.. Nhảy trang phục hầu gái!

Sau 3s yên tĩnh.

Du͙© vọиɠ thắng bại đang cháy rừng rực trong ánh mắt của mỗi nam thành viên, bầu không khí lập tức liền trở nên giương cung bạt kiếm.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau, tầm mắt giữa không trung kịch liệt va chạm, mãnh liệt bắn ra tia lửa.

Đạo diễn với hiệu quả rất hài lòng, chỗ này để hậu kỳ chèn một cái BGM nhiệt huyết, hí kịch hiệu quả nhất định rất tốt.

Các thành viên nữ: "? ? ?"

Đạo diễn đếm ngược 3,2,1, đếm ngược 20p thảo luận chính thức bắt đầu.

Văn Tinh Trạch Chúc Bác là số ít diễn viên góp mặt, kỹ năng chuyên môn rất có lợi thế.

Nhất là Văn Tinh Trạch, e rằng là người từng trải quá nhiều sự cố ly kì, cậu đã thành thục nắm giữ chính xác biểu tình và ngôn ngữ hình thể của "Ánh mắt mê man" "Đầu óc mơ hồ" "Đầy mặt dấu chấm hỏi". Cơ bản kín kẽ không một lỗ hổng, thành thạo điêu luyện, mặc dù được hỏi tại sao lại ra cửa hồi sự kiện phong thủy, nhưng cậu cũng hoàn mỹ vượt ải.

Biến cố phát sinh ở thời điểm đếm ngược 1p.

Thành viên số 5 bỗng nhiên chỉ vào Jean, hỏi hắn: "Jean, cậu có phải là kẻ phản bội trận doanh hàng hải không?"

Một phát xuyên tâm.

Toàn bộ nhân viên: "? ? ? ! !"

Không phải chứ, nếu kẻ phản bội được tìm thấy trò chơi sẽ kết thúc ngay tại chỗ, nếu như đúng là Jean, số 5 sẽ đơn độc thắng lợi, toàn bộ nhân viên bọn họ sẽ thất bại.

Có nên nhanh như vậy không? !

Jean chớp chớp mắt: "Ahaha..."

Những thành viên khác rất ngạc nhiên hỏi số 5 tại sao lại nói điều này, số 5 vò đầu nói: “ Gì ta, phòng tôi ở cách vách Jean, tối qua khoảng chừng 9h nghe thấy tiếng anh ta mở cửa có tiếng bước chân nữa. nếu như là hải yêu thì cần phải ra ngoài lúc 8h ... Cho nên tôi đoán anh ta là hàng hải được hải yêu chọn làm mục tiêu gϊếŧ, nhưng anh ta lại không chết."

Văn Tinh Trạch nghe đến đó, đã hiểu sơ sót xuất hiện ở nơi nào, nội tâm chấn động mạnh ——

Khác với game ma sói, người bị ma sói gϊếŧ trong Du Thuyền Ảo Tưởng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của hải yêu gϊếŧ người, bởi vì bọn họ có phân đoạn xé bảng tên.

Mà Jean là hàng hải bị gϊếŧ, nhất định tối hôm qua hắn đã thấy được bộ mặt thật của hải yêu, đây đối với trận doanh hàng hải rất rất có lợi, Jean chỉ cần nói thẳng ra hải yêu là Chúc Bác, Phương Như Tuyết và Văn Tinh Trạch, là hàng hải bọn họ có thể trực tiếp bỏ phiếu.

Thế nhưng Jean không nói gì cả! 20p vừa rồi, hắn một chữ cũng không nhắc đến!

Khả năng duy nhất, chính là hắn bởi vì một số nguyên nhân mà làm phản, đã biến thành trận doanh hải yêu... !

Phương Như Tuyết còn chưa kịp phản ứng, cho là số 5 đoán mò, cô quét mắt Jean một cái: "Không chết cũng không có nghĩa hắn chính là kẻ phản bội."

Số 5 là sinh viên tốt nghiệp từ trường danh giáo, tư tưởng dị thường kín đáo, hắn vừa muốn giải thích.

Thời gian đếm ngược lại đến rồi.

Văn Tinh Trạch còn chưa kịp thở ra một hơi, liền thấy số 5 nhấc tay:

"Tôi có nghề nghiệp đặc thù trong hàng hải "□□ thuyền trưởng"*, tôi lựa chọn sử dụng cơ hội duy nhất này, trực tiếp cưỡng bách toàn bộ nhân viên bỏ phiếu loại Jean."

* bản raw nó ô vuông thế

Hết thảy thành viên: "... ..."

Đạo diễn nở nụ cười nghiền ngẫm: "Ồ hiểu."

Làm sao còn có thể như vậy?

Xem ra số 5 đang định ăn cả ngã về không, cảm giác rất nắm chắc. Các thành viên nam mắt tối sầm lại, không thể cứu vãn, trước mắt không tự chủ được hiện lên đồng phục y tá, sườn xám xẻ tà cao, váy Lolita, thủy thủ Sailor Moon...Văn Tinh Trạch cũng vậy, cậu dường như đã nhìn thấy viền ren và tạp dề màu trắng của đồng phục hầu gái ... Không không không càn khôn chưa xác định, ngươi người đều là hắc mã!

"Khoan" Văn Tinh Trạch đột ngột đứng lên trước khi đạo diễn thông báo kết quả, nói "Đạo diễn, tôi là nhân ngư, mỗi đêm có một cơ hội sử dụng nhân ngư chi ca nhiễu loạn trung hoà cái kỹ năng thành viên, hiện tại có thể sử dụng không?"

Lúc này cũng bất chấp vấn đề bại lộ thân phận, cho dù cậu bại lộ hải yêu vẫn còn có phần thắng, nhưng nếu kẻ phản bội bị phát hiện ở đây và bị bỏ phiếu mất quyền thi đấu, mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc.

Đạo diễn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, các thành viên nam sốt sắng ngừng thở, nghe đạo diễn nói: "Đêm đã xuống, có thể."

"..."

Ánh mắt toàn trường lập tức liền tập trung vào trên người Văn Tinh Trạch, đặc biệt là các anh trai dẫn đầu là Jean, ánh mắt càng rừng rực.

Ở trong mắt bọn họ, Văn Tinh Trạch vốn cực kỳ dễ nhìn giờ càng thêm sáng lóa lấp lánh, bên người thiên sứ nhỏ cầm kèn bay múa, đỉnh đầu còn có vòng tròn ánh sáng.

Cứu tinh!

Chúc Bác nước mắt lả chả: "A Trạch, yêu chú chết mất."

Đạo diễn ho nhẹ: "Vậy hát đi."

Văn Tinh Trạch: "?"

Đạo diễn: "Nhân ngư chi ca, đương nhiên là phải hát lên! Phải 1p trở lên, cố lên."

Văn Tinh Trạch: "..."

Ống kính đặc tả đã bắt được biểu tình Văn Tinh Trạch, môi khẽ nhếch, ánh mắt bối rối.

Viết hoa.

Ngốc.

"Hả, hát cái gì?" Văn Tinh Trạch tuyệt vọng "Hôm qua có ai nói tôi phải hát đâu, đạo diễn, show này mấy người hại người lắm đó."

Phương Như Tuyết lúc này còn có thể bật cười được: "Khửa khửa khửa!"

Đạo diễn và buổi sáng như hai người khác nhau, ngữ khí vô cùng muốn ăn đòn: "Không nói cho cậu sao? A, ha ha, tôi không cẩn thận quên mất, xin lỗi xin lỗi."

Văn Tinh Trạch tiếp tục tuyệt vọng: "Xin lỗi có hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì."

Đạo diễn: "? ? ?"

Sở dĩ Văn Tinh Trạch tuyệt vọng như vậy, là vì 3 ngày huấn luyện đặc biệt với các trưởng lão nhân ngư đã giúp cậu cải thiện kỹ năng ca hát, nhưng đồng thời cũng để lại một bóng ma tâm lý đáng kể cho Văn Tinh Trạch.

Hơn nữa, cậu không có tiềm lực ở phương diện hát nhảy, cho dù thăng cấp đến lv1, cũng chỉ hơi hơi trên cơ sở ban đầu... không quá thê thảm mà thôi.

Tất nhiên, những người khác không biết điều này, họ đều biết Văn Tinh Trạch chơi suona giỏi. Người biết chơi nhạc cụ sao có thể hát tệ?

Sáu máy quay ở mỗi góc độ nhắm cận cảnh Văn Tinh Trạch, thiết bị ghi âm đã chuẩn bị xong.

Chúc Bác thậm chí còn lấy muỗng đũa định đánh nhịp giúp cậu, tất cả mọi người lên đồ kỹ lưỡng.

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch giãy dụa không có kết quả, che mắt, nắm micro: "Một ông sao sáng."

Các thành viên: "..."

Văn Tinh Trạch: "Hai ông sáng sao."

Các thành viên: "... ..."

Tất cả đều nhớ lại suona của Văn Tinh Trạch—— phong cách cực kỳ khốc huyễn, một khúc souna bốc cháy toàn trường, từ đỉnh ngọn núi đến chân núi người nghe đều hoàn toàn run chân nhảy disco.

Không nghĩ tới rõ ràng là cùng một người, phong cách ca hát lại khác biệt lớn đến vậy. Giọng rất dễ nghe, đặc biệt thanh nhuận lại có điểm giống thanh tuyến giọng mũi thiếu niên, nghe kỹ thì có chút ý nhị kỳ diệu xa xưa.

Ca hát của cậu ấy...

Nói thế nào đây ta.

Còn, rất, đáng yêu.

Nếu như đi vườn trẻ, Văn Tinh Trạch nhất định sẽ trở thành một ca sĩ nhỏ ở đó, mọi người nghĩ, sau đó e-kip lấy trống bỏi ra. Toàn bộ hiện trường tràn ngập bầu không khí mầm non trẻ thơ.

Sau 1p.

Văn Tinh Trạch lòng như tro nguội ngồi xuống, Chúc Bác Phương Như Tuyết vỗ vỗ vai cậu an ủi: "A Trạch, không có chuyện gì, phải kiên cường lên."

Văn Tinh Trạch không thèm đến xỉa tới, vốn tưởng rằng bỏ phiếu hôm nay sẽ kết thúc, vạn vạn không nghĩ tới số 5 lần nữa giơ tay: "Đạo diễn, nhiệm vụ ban ngày ngày hôm nay thắng lợi, tôi đạt được một tấm thẻ đạo cụ trung hoà kỹ năng, xin hỏi có thể..."

Đạo diễn: "Có thể dùng nha."

Các thành viên: "? ? ?"

Văn Tinh Trạch: "? ? ? ? ?"

Có thể trung hoà triệt tiêu kỹ năng nhân ngư chi ca?

Chả phải đã nói cấm búp bê làm tổ* rồi sao?

* Cấm búp bê làm tổ: một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ loại búp bê làm tổ đồ chơi truyền thống nổi tiếng của Nga. Đây là một loại búp bê lớn l*иg những con búp bê nhỏ, có thể được sử dụng cho nhiều lớp đồ chơi, đề cập đến hành vi ngăn chặn vòng lặp vô hạn những người khác luôn sử dụng một chủ đề quan trọng., một hình thức diễn đạt khác tương tự như một bộ lặp.

Văn Tinh Trạch nhìn về phía số 5, ánh mắt khϊếp sợ.

Không nghĩ tới số 5 dĩ nhiên huhuhu khóc lên, khóc thật, hắn nói: "Tôi cũng không muốn, chính tổ tiết mục ép tôi, nếu cho tôi thêm một cơ hội tôi nhất định sẽ không lên cái show này, mấy người có hìn phạt của tôi là gì không? Nnhất định không đoán ra được."

Chúc Bác: "Là cái gì?"

Số năm: "Nhảy bikini."

Sự thấu hiểu giữa người với người rất khó, nhưng có đôi khi lại sẽ trở nên rất đơn giản. Các anh nam nhất thời đối với số 5 cảm động lây, Văn Tinh Trạch vỗ vỗ vai hắn: "... Phải kiên cường lên."

"Vậy đạo diễn" một thành viên nữ giơ tay "Kỹ năng trung hoà và thẻ đạo cụ trung hoà làm sao phán định, bên nào thắng?"

Đạo diễn dĩ nhiên không chút do dự nào, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, ông ta nói: "Số 5 và Tiểu Văn, hai người sẽ battle, thật lòng hay mạo hiểm, người không chịu được trước tiên sẽ thua."

Quá chó .

Cái show này, tâm quá chó.

Việc đã đến nước này, trên vai Văn Tinh Trạch ký thác hết thảy hi vọng các anh nam, chỉ có thể kiên trì. E-kip quả nhiên đã sớm chuẩn bị, thẻ thật lòng hay mạo hiểm đều có, nhân viên công tác xáo bài, ra hiệu Văn Tinh Trạch rút trước.

Văn Tinh Trạch tiện tay rút ra một tấm, nhìn kỹ —— "Gọi video khung chat mới nhất, đồng thời cùng đối phương hợp tác hoàn thành một lần biểu diễn tài nghệ. Video cần được chiếu trên màn hình lớn do e-kip chuẩn bị cho tất cả xem và xác nhận."

Văn Tinh Trạch trong lòng lộp bộp một tiếng, nhân viên công tác đem điện thoại trả lại cho cậu.

Quả nhiên.

Hiện tại đã qua 7h, vừa vặn là thời gian hoạt động tích cực nhất của phụ huynh Long tộc, "Tổ rồng của bệ hạ góc trên bên phải hơn 99+ cái tin nhắn.

"Khung chat mới nhất của tôi là trò chuyện nhóm" Văn Tinh Trạch nói, "Có thể đổi cái khác được không?"

Đạo diễn: "Không được nha. Nhưng có thể lựa chọn từ bỏ."

Văn Tinh Trạch: "..."

Phụ huynh Long tộc đang gửi tin nhắn, nhóm chat không ngừng xoát mới, Văn Tinh Trạch vội vã mở ra liếc nhìn, thấy Astor nói "Bệ hạ người yên tâm, chúng thần sẽ không để lộ sơ sót, đến đây đi ạ" .

Giống như nhóm cự long tin tưởng vô điều kiện Văn Tinh Trạch, Văn Tinh Trạch đối với bọn họ cũng thế.

Astor đã nói vậy, Văn Tinh Trạch liền an tâm.

Cậu click gọi video, nhanh chóng được kết nối, lúc này giao diện điện thoại Văn Tinh Trạch cũng được chiếu lên màn hình lớn.

Các thành viên và e-kip nín thở.

Lúc đầu ảnh bị mờ, sau đó dần dần được lấy nét và trở nên sắc nét hơn.

Chỉ thấy trên màn ảnh xuất hiện núi tuyết mênh mông vô tận.

Nhưng ngay sau đó có một thứ khổng lồ đã che ống kính, như đuôi của một sinh vật nào đó, phảng phất có thể thấy rõ một loại có vảy, vì ở quá gần nên hơi mờ.

Văn Tinh Trạch: "?"

Âm tần vào lúc này rốt cục cũng thông.

Đầu tiên là nghe thấy tiếng gió gầm rú và khí lưu thanh, sau đó là ——

"Rống ——! ! !"

Nguy nga, uy nghiêm, khí thế phi phàm, tiếng rồng gầm.

Thành viên: "?"

Lại đến ảo thuật thời gian căng thẳng kí©ɧ ŧɧí©ɧ... ? ? ? ?