Minh Hôn Chính Thú

Chương 23: Miếng Ngọc

Dịch + Edit: Punnxinhhtraii

Beta: MeiiGwatan

Câu nói của Xa Dục khiến Trần Tú Liên trở nên xúc động. Cô ấy nhàn nhạt nói với chúng tôi rằng cô ấy cảm ơn chúng tôi vì lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không đồng ý với cách giải quyết của chúng tôi mà muốn tự mình giải quyết nó. Nếu chúng tôi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này thì cô ấy sẽ không khách sáo nữa.

Nói xong, cô ấy buông chúng tôi ra. Tôi liếc nhìn Xa Dục, nhưng tên tiểu tử này trông không có vẻ gì là chuẩn bị rời đi, anh ấy nói với Trần Tú Liên rằng nếu cô còn cố chấp, phía trước chính là vực thẳm đang đợi cô ấy nhảy xuống.

Bầu không khí đang dễ chịu lại trở nên kỳ lạ một lần nữa, ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc và dịu dàng đột nhiên vang lên.

"Chung Xuyên, anh đi ra ngoài một lát đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy!"

Âm thanh này là của Tề Linh! Trái tim tôi lập tức bị sốc, tôi trầm mặc liếc nhìn xung quanh.

"Đừng tìm nữa, anh không thể nhìn thấy em đâu! Nếu hai người cứ có gắng thuyết phục như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ coi anh là cùng một giuộc với Vương Phú Hữu. Nên cái gì cũng đừng nói, cứ tin vào em đi!"

Giọng cô ấy tiếp tục vang lên bên tai tôi. Tôi gật đầu đồng ý.

Bộ dạng của tôi làm Xa Dục sợ hãi. Anh ấy đẩy đẩy tôi và hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi nhanh chóng kéo Xa Dục và muốn đi ra ngoài, nhưng Xa Dục lại cương quyết nói rằng dù thế nào đi nữa đi nữa anh ấy cũng sẽ không rời đi! Thấy Trần Tú Liên lại chuẩn bị thực hiện những hành động cực đoan, tôi nhanh chóng cầm một con dao lên tay trực tiếp kề lên cổ Xa Dục.

Sau đó nói với Trần Tú Liên rằng "Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, chúng tôi sẽ đi ra bên ngoài." Khi tôi vừa bước đến cửa, tôi nhận thấy miếng ngọc đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Rồi cánh cửa đóng sầm lại. Trong lòng tôi có chút lo lắng không biết mình đang làm đúng hay sai, nhưng tôi biết chắc rằng Tề Linh sẽ không làm điều gì tổn hại đến tôi.

Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao, cái gì cần làm tôi cũng đã làm rồi. Ngay cả khi Trần Tú Liên gϊếŧ chết Vương Phú Hữu đi chăng nữa thì đó cũng là tất cả những gì mà ông ta đáng phải nhận!

Sau khi chờ đợi một vài phút ở ngoài cửa, cánh cửa lại được mở ra và một cơn gió thổi ập vào ngực tôi, miếng ngọc lại xuất hiện cảm giác ấm áp trở lại.

Sau đó thì có một bà cụ đột nhiên xuất hiện ở cửa. Bà cụ này không khác gì bức ảnh trên lư hương trong linh đường. Người này chính là Trần Tú Liên.

Cô ấy liếc nhìn tôi rồi nói "Tiểu đệ, những gì cậu nói cậu chắc chắn sẽ giữ lời chứ?"

Sau khi nghe câu đó, tôi sững người. Cô ấy hỏi tôi có thể tiếp tục giúp cô ấy như tôi vừa nói hay không? Tìm tiểu tam của Vương Phú Hữu và bắt họ phải chịu trừng phạt!

Tôi lập tức gật đầu, rồi tò mò hỏi cô ấy, Tề Linh của tôi đã nói gì với cô ấy?

Trần Tú Liên nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: "Cô ấy nói tôi hãy tin cậu, cậu chắc chắn sẽ giúp tôi! Còn nữa, cô ấy cũng nói với tôi rằng tôi có thể ở lại trong miếng ngọc của cậu một thời gian."

Tôi nhìn Trần Tú Liên một lúc, tự hỏi mình ý của cô ấy là gì?!

Tiếp đến là cảnh tượng khiến tôi không thể tin được. Trần Tú Liên biến thành một vầng khói, sau đó giọng nói của Trần Tú Liên liền vang trong đầu tôi.

"Tiểu đệ, là như thế này, giờ tôi đang ở trong miếng ngọc của cậu. Thứ nhất, bằng cách này, linh hồn của tôi sẽ không bị tác động. Thứ hai, tôi có thể giúp cậu khi cậu cần. Đây chính là cách tốt nhất. Tất nhiên, tôi sẽ không để cậu giúp tôi một cách không công như vậy. Cậu đã giúp tôi giải quyết công việc của tôi, thì trước khi tôi rời đi, tôi sẽ giúp bạn của cậu hợp nhất lại phần hồn của cô ấy trước đây. Còn thi thể của tôi khi nó được hỏa táng, cậu hãy giúp tôi thu thập tro cốt! Tôi tin rằng tên khốn Vương Phú Hữu sẽ đồng ý chuyện này mà đếch cần phải suy nghĩ gì luôn."

Giọng cô ấy biến mất trước khi tôi kịp trả lời. Dù tôi có hỏi thế nào, cũng không có ai trả lời tôi cả.

Tôi lấy miếng ngọc bội ra và nhìn nó liên tục. Không có bất kì thay đổi nào xảy ra với miếng ngọc cả. Kể cả tôi có gọi Tề Linh hay Trần Tú Liên đi chăng nữa, cũng không hề có ai trả lời tôi.

Tuy nhiên, vấn đề này cũng nên chấm dứt ở đây thôi. Tôi quay lại phòng của Vương Phú Hữu để giúp ông ta cầm máu ở tay, sau đó tôi cũng mặc kệ ông ta luôn.

Sau khi trở về linh đường, nhiệt độ bên trong đã dần ấm áp trở lại. Cái lạnh buốt người đã biến mất, bản nhạc tang buồn chán vẫn đang phát, tôi không biết đó có phải là do tâm lý đã thoải mái rồi hay không, nên giờ cái linh đường này cũng đách đáng sợ cho lắm.

Tôi lấy điện thoại gọi cấp cứu. Đánh thức con trai của Vương Phú Hữu và yêu cầu anh ta cùng bố và chú Cung đến bệnh viện. Anh ta sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ tùy ý đưa ra một lý do cho anh ta rằng đó là do sự tức giận của mẹ anh ta nhưng tôi đã giải trừ nó rồi.

Biểu hiện của cậu con trai hơi phức tạp. Rõ ràng là cậu ta không biết làm thế nào mà tôi có thể biết mẹ cậu ta. Nhưng anh ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ cảm ơn tôi. Sau khi xe cứu thương đến, con trai của Vương Phú Hữu đưa chú Cung và Vương Phú Hữu đến bệnh viện, sau khi cậu ta sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho hai người kia liền trở về. Cậu ta nói việc còn lại ở đây cứ để cho cậu ta thu xếp là được sau đó rời đi

Không bao lâu sau khi họ rời đi, Xa Dục liền tỉnh lại.

Điều đầu tiên anh làm sau khi thức dậy đó lao vào đòi đánh nhau với tôi, Xa Dục gào lên hỏi tôi tại sao tôi lại đánh ngất anh ta. Tôi giải thích ngắn gọn mọi chuyện rồi mỉm cười với Xa Dục và nói kháy: "Anh có đánh thắng nổi tôi đâu mà đòi."

Xa Dục đòi tôi cho xem miếng ngọc, rồi lại đi kiểm tra lại quan tài không còn gì bất thường thì mới tin những gì tôi nói. Khi trời sáng, Vương Phú Hữu cuối cùng cũng quay lại. Ông ta nói rằng chú Cung bị thương nặng và cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.

Vương Phú Hữu liên tục cảm ơn chúng tôi. Ông ta lấy ra một xấp tiền, tôi đoán có phải có ít nhất khoảng 10 vạn tệ, nhờ chúng tôi đưa nó cho chú Cung.

Tôi muốn giải thích với Vương Phú Hữu, nhưng xem ra có vẻ như chú Cung đã đi trước chúng tôi một bước và khoe khoang trước mặt ông ta. Tất cả công lao đều biến hết mẹ thành của ông ta. Sau đó, chúng tôi giúp Vương Phú Hữu với con trai ông ta hỏa táng thi thể của Trần Tú Liên. Về phần tro cốt, tôi nói với Vương Phú Hữu rằng chúng tôi cần phải mang chúng đi.

Vương Phú Hữu đương nhiên là rất vui mừng, anh ta cầu còn không được cho nên đã đồng ý mà đếch cần suy nghĩ gì về điều đó. Trước khi rời đi, chúng tôi đã tìm riêng Vương Kiến Thành - con trai của Vương Phú Hữu, bảo anh ấy phải chú ý đến các vấn đề tài chính của công ty cha anh ta gần đây, để ý cả xem cha cậu ta có gì bất thường không nữa.

Vương Kiến Thành có chút bối rối. Chúng tôi liền giải thích ngắn gọn về nguyên nhân và hậu quả của vụ việc lần này với Vương Kiến Thành. Vương Kiến Thành liền rất tức giận. Anh ta chỉ hận không thể cầm một con dao gϊếŧ chết ba anh ta ngay lúc đó.

"Mục đích của người phụ nữ kia rất rõ ràng, cho nên cô ta phải cố gắng biển thủ công quỹ tài sản của ba cậu. Vì vậy, cậu phải hết sức chú ý đến công việc của ba cậu." Vương Kiến Thành liên tục gật đầu với chúng tôi và cảm ơn chúng tôi.

Chúng tôi nhắc nhở cậu ấy không đánh rắn động cỏ trong thời gian này. Vương Kiến Thành đương nhiên là đồng ý. Sau khi nói xong những điều này, chúng tôi cầm theo số tiền và đến bệnh viện để thăm chú Cung.

Chú Cung đã tỉnh, cánh tay của ông đã được bó bột lại. Sau khi thấy chúng tôi, chú Cung rất tình cảm và nhanh chóng bảo hai chúng tôi ngồi xuống. Sau đó hỏi chúng tôi có phải thực sự biết về thuật Âm Dương không.

Xa Dục cũng không giấu giếm gì ông ta nữa, gật đầu với chú Cung. Điệu cười của chú Cung làm năm giác quan của chú ta chen chúc nhau, ngay lập tức ông nói rằng ông sẽ tăng lương cho chúng tôi. Ông rất hào phóng và nói rằng nó sẽ tăng chúng tôi lên 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng, còn nói sau này mỗi vụ làm ăn thành công chúng tôi đều sẽ được chia phần trăm.

Nói xong, chú Cũng lấy 10 vạn nhân dân tệ vừa nãy ra rồi đưa cho chúng tôi 3.000 nhân dân tệ. Chú ta nói là hai nghìn là tiền hoa hồng, một nghìn là tiền làm thêm giờ của chúng tôi.

Sau này cứ theo chú Cung làm việc thật tốt, rồi cưới một cô vợ ở thành phố Tần An, mua một ngôi nhà lớn còn là chuyện mơ hão sao? Sự "hào phóng" của chú Cung khiến chúng tôi thật cảm con mẹ nó động.

Nhưng mà, nếu không có tôi và Xa Dục, đừng nói là 100.000 nhân dân tệ, thậm chí 100kg thịt của chú ta cũng sẽ bị nạp vào gia đình Vương Phú Hữu luôn ấy. Thế mà vẫn còn dám mở mồm ra khoe khoang hùng hồn như thật.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng rất rõ ràng. Những thứ này có được là nhờ chú Cung, nếu không phải đi cùng với chú Cung. Xa Dục và tôi, hai tên tiểu tử nhỏ bé cho dù thực sự có tài năng đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ chưa chắc đã tin chúng tôi.

Nhưng dù sao chúng tôi cũng rất hài lòng, chỉ trong một đêm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể được coi là một thu nhập đáng kể. Sau đó tôi nghe chú Cung kêu chúng tôi mau quay lại cửa hàng để trông coi cửa hàng. Ông ở đây một mình được, không cần chúng tôi ở lại chăm đâu.

Khi chúng tôi nghe thấy chú ta nói, chúng tôi liền trợn tròn mắt lên, nói cứ như thể hai thằng chúng tôi thèm ở lại lắm ấy. Quay trở lại nói là trông coi cửa hàng, nhưng vì tôi và Xa Dục cả đêm qua đã không ngủ, cho nên khi vừa về tới, chúng tôi liền trực tiếp vật ra ghế sofa và ngủ như chết.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ đến khi nghe thấy một giọng nói dễ nghe của phụ nữ truyền đến tai tôi mới tỉnh dậy.

"Xin hỏi, chú Cung có ở đây không?"

Mơ màng mở mắt ra, tôi vô thức nhìn thấy một cặp giò trắng ngần, từ từ chuyển mắt lên, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước mặt tôi. Tôi lập tức ngồi dậy và nuốt nước bọt như một phản xạ có điều kiện.

Bởi vì người phụ nữ trước mặt tôi này, khuôn mặt cô ấy thực sự giống như một thiên thần, còn thân hình lại sεメy như của ác quỷ.

Tôi hắng giọng hai tiếng, đang muốn nói thì tên tiểu tử Xa Dục liền túm cổ quăng tôi sang một bên, sau đó khẽ hất mái tóc của mình.

"Người đẹp, thầy không ở trong cửa hàng. Tôi là học trò của thầy. Tôi không biết có thể giúp cô điều gì. Chúng tôi có thể xem tướng, đoán mệnh, trừ tà, chúng tôi đều có thể giúp cô." Vừa ném tôi đi chỗ khác xong, cái mồm của Xa Dục liền như lưỡi không xương. Nhìn vào bộ dạng của anh ta lúc này, trông chả khác mẹ gì bản sao phiên bản bộ xương của chú Cung.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, gật đầu và nói "Nếu chú Cung không có ở đây, thì lần sau tôi sẽ lại tới."

Nghe người phụ nữ nói như vậy, tôi liền chợt nhớ ra. Người phụ nữ này chính là cô gái xinh đẹp đã lái chiếc xe hơi sang trọng vào ngày hôm qua, lại còn bị chú Cung lợi dụng sờ tay. Hôm nay có lẽ vì cô ấy đã thay đổi quần áo cho nên suýt chút nữa tôi cũng không nhận ra.

Thấy người phụ nữ chuẩn bị rời đi, Xa Dục đứng dậy chạy tới trước mặt cô ấy cả lại. Anh ta mỉm cười và nói: "Người đẹp, thầy bị thương nặng và phải nhập viện. Ít nhất cũng mất khoảng hơn mười ngày nữa mới về được.  Chúng tôi là học trò của thầy, chúng tôi cũng có thể giúp cô giải quyết những vấn đề mà cô đang gặp phải mà."

__________________________________________

Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤

Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤

Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.