Ngày hôm sau, thu xếp xong xuôi cho cặp song sinh mỹ nhân, Lưu Anh Hùng liền tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng.
"Hoàng Thượng, Lục vương gia cầu kiến." Một tiểu thái giám cao giọng báo.
Hoàng đế đặt cây viết trong tay xuống, xoa xoa hốc mắt sưng ê ẩm, nói: "Truyền."
Chỉ chốc lát sau, Lưu Anh Hùng quần áo chỉnh tề ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào, “thần đệ tham kiến Hoàng Thượng.”
Trên người Hoàng đế mặc trung y tơ lụa kim sắc, bên trên còn khoác lên long bào, cổ áo chỉnh chỉnh tề tề, chỉ lộ ra cái cổ màu mật ong, Lưu Anh Hùng liếc một cái, liền dời đi ánh mắt.
“Miễn lễ, Lục hoàng đệ đến là vì hai thích khách Tây Vực?”
Hoàng cung trên dưới nào có sự tình mà Hoàng Thượng không biết, Lưu Anh Hùng không hề ngạc nhiên khi hoàng thượng biết được, hắn một năm một mười đem tin tức mình có được từ đôi song sinh kia nói cho Hoàng đế.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đêm qua thẩm vấn huynh đệ Ngạn thị biết được bọn hắn đến từ Ma giáo giang hồ, Hợp Hoan Giáo, lần này trà trộn vào hoàng cung cũng không phải muốn ám sát Hoàng Thượng, mà là gây ra hỗn loạn để cho giáo chủ của mình trộm một vật trong cung.”
“Hửm? Là vật gì?”
Lưu Anh Hùng phí một phen trí óc mới ghi nhớ kỹ vài câu kia, “Cụ thể là đồ vật gì huynh đệ Ngạn thị cũng không rõ, bọn hắn chỉ nói cho thần một câu “Bổ Thiên bảo ngọc, trọng kiến thiên nhật, vạn vật quy nhất, vô địch thiên hạ.”
“Bổ Thiên bảo ngọc, trọng kiến......” Hoàng đế híp mắt nhỏ giọng lặp lại.
“Đúng vậy, nếu như từ câu nói này xem xét, bọn hắn là đang tìm kiếm một khối kỳ ngọc, đồng thời thứ này đêm qua đã bị mất trong tay ma giáo.”
Hoàng đế biểu lộ nghiêm túc, “Trẫm biết, chuyện này không tầm thường, Lục vương gia, trẫm mệnh ngươi toàn quyền phụ trách, nhất định phải tra ra manh mối việc này!”
“Thần đệ tuân chỉ.” Lưu Anh Hùng ra dáng mà nói, một gối quỳ xuống lĩnh chỉ.
“Vậy, hai mỹ nhân kia ngươi đã mang về phủ?”
Lưu Anh Hùng nhìn biểu lộ kì diệu của Hoàng Thượng, cũng không dám nói lung tung, “Thần đệ là muốn lấy đức phục người, từ trong miệng huynh đệ Ngạn thị moi ra tin tức hữu dụng.”
“Ngươi nghĩ thế nào cứ làm như thế, dù sao trẫm đã nói đưa hai người họ cho ngươi.” Trong lúc nói chuyện, Hoàng đế cử động cánh tay một chút, tay không ngừng vò vai.
Lưu Anh Hùng rất nhanh phát hiện điểm này, quan tâm nói: “Hoàng huynh, thân thể người không thoải mái ư?”
“A, không có gì đáng ngại.” Hoàng đế cười nhẹ với Lưu Anh Hùng, “Phê tấu chương trong thời gian dài, bả vai có chút đau nhức.”
“Vậy để thần đệ giúp ngài ấn vài cái, tuyệt đối thần thanh khí sảng.” Lưu Anh Hùng chủ động đi đến sau lưng Hoàng Thượng, hai bàn tay to đặt trên bờ vai Hoàng đế, bắt đầu nắn bóp.
Hoàng đế một thân tơ lụa, thời điểm Lưu Anh Hùng xoa bóp mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt bên dưới lớp vải. Vị hoàng đế này vóc dáng rất khá, Lưu Anh Hùng vừa bóp vừa khởi ý da^ʍ, bờ vai có cơ bắp rất rắn chắc, nếu cắn cảm giác nhất định không tệ.
Cổ áo chỉnh tề ban đầu vì Lưu Anh Hùng xoa bóp mà càng lúc càng trượt xuống, đầu tiên là xuất hiện xương quai xanh, tiếp theo là hơn phân nửa l*иg ngực, tại góc độ của Lưu Anh Hùng nhìn xuống thậm chí có thể nhìn thấy núʍ ѵú nhỏ bên ngực trái như ẩn như hiện.
Lưu Anh Hùng tâm viên ý mã, tay ấn nhẹ từ bả vai dời xuống...... “Được rồi.” Hoàng Thượng đột nhiên lên tiếng đánh gãy.
“Trước kia sao Trẫm không phát hiện, Lục hoàng đệ thủ pháp thật sự không tệ, xoa mấy lần bả vai trẫm đã thoải mái hơn.”
Đó là bởi vì vương gia kia không từng làm nhân viên xoa bóp ở nhà tắm! Lưu Anh Hùng không tình nguyện thu tay lại, “Hoàng Thượng cảm thấy dễ chịu thì tốt rồi.”
Không cho chiếm tiện nghi, cũng không có bàn chuyện gì khác, Lưu Anh Hùng gặp Hoàng Thượng cũng không có việc gì quan trọng, liền cáo lui rời khỏi cung.
Lưu Anh Hùng chậm rãi ung dung đi trong hoàng cung, nhìn xem hoa rơi nước chảy, vô cùng hài lòng.
“Đừng...... Sẽ bị người khác trông thấy......”
Lỗ tai Lưu Anh Hùng khẽ động, trên đầu như lập tức bắt được tín hiệu WiFi, đi theo thanh âm huyên náo kia, lát sau đã tìm được núi giả đằng sau nguồn nước.
Một thị vệ đang đặt một tiểu thái giám thanh tú trên núi giả, miệng không ngừng gặm cắn trên cổ tiểu thái giám, trên tay còn không ngừng xé rách quần tiểu thái giám.
“Đừng nói nhảm, nhanh cho ta ȶᏂασ ngươi, ta nhớ muốn chết rồi......”
Thị vệ làm mấy động tác đã lột sạch sành sanh thân dưới tiểu thái giám, tâm tư Lưu Anh Hùng không có chút nào chuẩn bị liền thấy nơi riêng tư không trọn vẹn bộ phận kia.
Ái chà chà! Lưu Anh Hùng vô thức che ©ôи ŧɧịt̠ thần của mình, trong lòng không ngừng cảm thán còn tốt không có biến thành thái giám.
Thị vệ phun mấy ngụm nước bọt đâm vào mông tiểu thái giám, bôi trơn qua loa mấy lần liền đem ©ôи ŧɧịt̠ lớn nhét vào bên trong, ngay sau đó liền bắt đầu ”bạch bạch bạch bạch.”
Nhìn một cây ©ôи ŧɧịt̠ đen ra vào mông đít trắng nõn của tiểu thái giám, quả thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn. Lúc nãy chỗ Hoàng Thượng, Lưu Anh Hùng đã có một luồng lửa da^ʍ, lại tại chỗ này đυ.ng phải xuân cung đồ sống, Lưu Anh Hùng cũng không đoái hoài tới Hiện trường GV, nhanh chân chạy thẳng đến hậu viện vương phủ!
Đến vương phủ, không hề nghĩ ngợi, Lưu Anh Hùng trực tiếp đẩy ra cửa phòng song sinh mỹ nhân.
Ngạn Dạ nhìn thấy người vào là Lưu Anh Hùng sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt không ngừng đảo. Ngược lại ca ca Ngạn Tĩnh, ngồi trên ghế nhàn nhạt nhìn Lưu Anh Hùng một chút, không nói gì.
“Ngươi, tên vương gia quái dị tới đây làm gì?” Ngạn Dạ tay chống eo, hùng hổ dọa người.
“Huynh đệ các ngươi đã là người của ta, huống hồ các ngươi còn ở trong vương phủ, bản vương đến xem không phải chuyện rất bình thường sao?” Lưu Anh Hùng rất có phong phạm nhất gia chi chủ, hào khí ngồi trên ghế.
“Ngươi nói bậy! Chúng ta sao lại thành người của ngươi, ngươi không có sĩ diện à!” Ngạn Dạ bị chọc tức đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên cùng Lưu Anh Hùng lý luận.
“Ngạn Dạ.” Ngạn Tĩnh nhàn nhạt lên tiếng.
“Ca ~” Ngạn Dạ không phục miết miệng đứng sau lưng Ngạn Tĩnh.
Lưu Anh Hùng nhìn Ngạn Tĩnh cười ha ha, “Vẫn là ca ca thức thời, cho nên so với đệ đệ bản vương càng thích ca ca hơn.” Lưu Anh Hùng liếc mắt nhìn Ngạn Dạ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
“Ngươi!” Ngạn Dạ tức giận đến muốn phun lửa, nếu như không phải ca ca không cho phép, y nhất định đánh cho người quái dị này răng rơi đầy đất!
Ngạn Tĩnh cầm lấy chén trà ưu nhã uống một ngụm, y không thức thời là không được, bây giờ huynh đệ bọn họ đã là con rơi của Ma giáo, nếu như Ma giáo biết được bọn họ còn sống chắc chắn sẽ phái người đuổi gϊếŧ, hiện tại chỉ có vương gia có thể bảo vệ hai người bọn họ chu toàn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ngạn Tĩnh đặt chén trà xuống, nhìn nam nhân trước mắt hỏi: “Vương gia tìm chúng ta có chuyện gì?”
Lưu Anh Hùng càng nhìn Ngạn Tĩnh càng thích, yên lặng như xử nữ cử động như thỏ chạy, nhìn nhìn lại Ngạn Dạ đứng bên cạnh thật đúng là một con khỉ xù lông, “Bản vương tự nhiên là nhớ nhung các ngươi, quan tâm thân thể của các ngươi mới đến xem thử.” Nói xong Lưu Anh Hùng đυ.ng đυ.ng vào Ngạn Tĩnh đang ngồi bên cạnh mình.
Ngạn Dạ nổi trận lôi đình, “Đồ hạ lưu!”
Lưu Anh Hùng hoa si mà nhìn chằm chằm vào ca ca Ngạn Tĩnh, không để tâm mà trả lời: “Đúng vậy, ta hạ lưu.”
“Ngươi vô sỉ!”
“Đúng, ta vô sỉ.”
“Ngươi hỗn đản!”
“Đúng, ta hỗn đản.”
Vô luận Ngạn Dạ mắng cái gì Lưu Anh Hùng cũng không thèm để ý, làm Ngạn Dạ tức giận đến dậm chân.
Đã dạng này, Lưu Anh Hùng càng thêm không chút kiêng kỵ, trực tiếp ôm lấy Ngạn Tĩnh, lè lưỡi liếʍ liếʍ vành tai nhỏ nhắn kia, “Đã là người của bản vương, ȶᏂασ một lần cũng là ȶᏂασ, ȶᏂασ hai lần cũng là ȶᏂασ, cho nên để bản vương ngủ mỗi ngày cũng không thành vấn đề gì.”
Ngạn Tĩnh không phản kháng cũng không phối hợp, chỉ bắt lấy góc áo Lưu Anh Hùng không trả lời.
Đây chính là có ý mặc hắn đùa bỡn ư! Lưu Anh Hùng vui vẻ hôn hôn lên khuôn mặt Ngạn Tĩnh một chút, ôm mỹ nhân đứng lên đi đến bên giường.
“Này, tên quái dị! Thả ca ca ta ra!” Ngạn Dạ đi theo phía sau, tức giận đánh vào lưng Lưu Anh Hùng.