Nói xong, hắn không mở miệng thêm lời nào nữa, cũng không thèm liếc nhìn Đức An một cái. Đức An đối với Đông Ly đã quan tâm quá mức khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn không muốn tiếp tục cùng đệ đệ bàn luận vấn đề này, lập tức xoay người bước đi.
Hoa viên giờ đây chỉ còn lại một mình Đức An, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thân ảnh Đức Tuyển dần rời đi, tự đáy lòng xuất hiện một linh cảm bất an. Hắn cảm thấy chuyện đại ca nguyện ý kết tóc se duyên nên vợ chồng với Ly nhi thật không đơn giản như bề ngoài của nó, dường như huynh ấy đã có một an bài khác cho Ly nhi.
Đại ca luôn bài xích ghét bỏ Ly nhi, nhiều năm qua vẫn như vậy, hắn trước sau thủy chung không hề thừa nhận sự tồn tại của Ly nhi, hiện tại sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy. Bên trong ắt hẳn phải có nội tình.
Nếu thực sự đại ca làm ra chuyện tổn thương đến Ly nhi thì liệu phải làm thế nào đây?
Suy nghĩ đến đây hắn đành thở dài một hơi, chuyện này hắn có tư cách xen vào sao? Nhưng rồi hắn lập tức lắc đầu thật mạnh. Không! Hắn tuyệt đối không ngồi xem đại ca gây thương tổn đến Ly nhi. Cho dù Ly nhi không phải thuộc về hắn, hắn cũng muốn cả đời lặng lẽ bảo hộ nàng thật tốt, nhất định không để cho nàng bị tổn hại nào, cho dù người đó có là đại ca của hắn, thì hắn cũng không cho phép…
Đến bữa tối hôm đó, Đa La Duệ quận vương, Lan phúc tấn, Đức Tuyển cùng Đức An, bốn người ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn dùng bữa, duy nhất chỉ không thấy bóng dáng Khương Đông Ly.
Trong lòng Đức Tuyển hiểu được là do nàng cố tình trốn tránh hắn, nhưng mà những ngày nàng có thể còn trốn tránh được cũng không lâu nữa, do đó hắn cũng bỏ mặc không lo.
“Đức Tuyển, sáng nay A mã có gặp mặt Hoàng thượng, người nói là đã ưng thuận cho phép con trở về vương phủ, chuẩn bị kế nhiệm vương vị Đa La Duệ quận vương, lãnh nhận trách nhiệm sau này.”
Đôi mắt long lanh sáng ngời vui mừng nhìn Đức Tuyển, ông đang trong bộ dáng một người cha kiêu ngạo vẻ vang hãnh diện vì đứa con của mình. Khẽ nhấp một ngụm rượu, Đa La Duệ quận vương nói tiếp, “Về chuyện hôn sự của con và Đông Ly hẳn là Hoàng thượng cũng đã có chỉ thị qua rồi chứ. Con có tính toán khi nào mới tổ chức hôn lễ lại một lần nữa chưa, tuyên cáo rộng rãi khắp nơi chính thức rước Đông Ly vào cửa vương phủ.”
Chín năm trước, vì căn bệnh lạ của Đức Tuyển, bọn họ đã vội vàng cưới Đông Ly vào nhà làm cô dâu xung hỷ, hôn sự vô cùng đơn giản, không hề tuyên bố với người ngoài.
Mấy năm qua, suy nghĩ lại chuyện trước kia, họ cảm thấy đứa nhỏ Đông Ly này đã chịu thiệt thòi rất nhiều, ông cùng phúc tấn thật muốn tổ chức lại một hôn lễ sang trọng linh đình để đền bù cho nàng. Dù sao nàng cũng đã cứu Đức Tuyển một mạng, là ân nhân của Đa La Duệ vương phủ.
Đa La Duệ quận vương vuốt vuốt chòm râu dài, mắt him híp lại đợi câu trả lời của con.
Đức Tuyển nhếch môi cười, lạnh lùng nói, “Không cần phải cử hành hôn lễ lại gì cả, chỉ cần chọn một ngày tốt cử hành nghi thức nạp thϊếp là hoàn tất.”
“Con nói cái gì hả?” Đa La Duệ quận vương nghe vậy lớn tiếng hét, “Con… con nói lại một lần nữa cho ta.” Ông quả thật không tin vào tai mình.
Đức Tuyển không hề úy kị cơn giận của phụ thân, sắc mặt vẫn âm trầm thong thả đáp, “Con cẩn tuân yêu cầu của A mã và ngạc nương nguyện ý để Đông Ly chính thức trở thành người của Đa La Duệ vương phủ, nhưng nàng ta chỉ có thể trở thành thϊếp của con, tuyệt đối không thể trở thành thê tử chính thức, chuyện này Hoàng thượng đã đồng ý không can thiệp vào quyết định của con.”
Đa La Duệ quận vương thất vọng phẫn nộ nói, “Tốt! Ngươi muốn lấy Hoàng thượng ra để áp chế ta, ta chính là A mã của ngươi đó! Ngươi nói cho ta nghe một chút, Đông Ly có chỗ nào không tốt, con bé không xứng với ngươi sao? Vì sao ngươi lại đối xử với con bé như thế, an bài con bé trở thành tiểu thϊếp, há chẳng phải quá xỉ nhục con bé sao?”
Đức Tuyển mím môi không nói một câu.
Lan phúc tấn thấy thế nhịn không được cũng mở miệng trách cứ con mình, “Đức Tuyển, rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì hả? Ngạc nương cho rằng trải qua nhiều năm như vậy con phải biết nghĩ thông suốt rồi chứ, Đông Ly đối với con, đối với cả gia tộc Đa La Duệ nhà ta đều có ơn, chúng ta làm sao có thể vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván! Con đối xử như thế với con bé thật là không công bằng.”
“Nàng có ân với con, con nạp nàng làm thϊếp, thì có gì là không đúng?” Đức Tuyển lạnh lùng phản bác.
“Ngươi…” Đa La Duệ quận vương thở hổn hển chằm chằm nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn tức giận dâng trào không thể nói ra lời, tay run run chỉ vào người hắn.
“A mã và ngạc nương cứ yên tâm, mặc dù con nạp Đông Ly làm thϊếp, thì cũng sẽ không bạc đãi nàng ta, cả đời này nàng ta có thể đi theo hầu hạ con, cơm áo vô lo.”
Đức Tuyển thần thái lạnh nhạt như cũ khẳng định thêm.
Đa La Duệ quận vương ngồi phịch xuống ghế, lắc lắc đầu, thở dài một hơi, “Nếu con đã cứ khăng khăng như vậy thì A mã còn có thể nói được gì nữa đây? Ngay cả Hoàng thượng cũng đã ban cho con đặc quyền này, con muốn thế nào thì cứ quyết định như vậy đi. Nhưng con vạn lần ghi nhớ cho kĩ, nếu Đông Ly phải chịu một ít ủy khuất hoặc thương tổn nào thì ta và ngạc nương của con nhất định sẽ không tha thứ cho con.”
Nói xong, ông và Lan phúc tấn chỉ có thể liếc nhìn nhau ra hiệu, chuyện tới nước này họ chỉ đành nghe theo sắp xếp của Đức Tuyển. Ngay cả trong lòng vô cùng áy náy với Đông Ly, nhưng Hoàng thượng cũng đã thỏa hiệp, trừ phi Đức Tuyển thay đổi ý định, còn không thì bọn họ cũng không cách nào giúp được nha đầu Đông Ly!
“Không, con không đồng ý.” Đức An nãy giờ im lặng đột nhiên hét lên ầm ĩ, làm ọi người nhất thời sửng sốt.
Đức Tuyển nheo mắt nhìn về phía hắn, “Việc này đệ không có tư cách lên tiếng, đệ dựa vào cái gì mà phản đối chứ?” Đức An bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt cuồng loại, thống khổ quan sát Đức Tuyển mới trả lời, “Đệ không có quyền lên tiếng, nhưng từ nhỏ đã trông thấy nàng khôn lớn, sớm đã coi nàng là…” Hắn dừng lại một chút, vốn định tuyên bố tình yêu của hắn với Ly nhi trước mặt mọi người, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng nghi hoặc của A mã và ngạc nương, cùng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng sắc như dao của Đức Tuyển, rốt cuộc hắn cũng sửa miệng, “Con đã sớm xem nàng là muội muội ruột thịt mà đối đãi, con đặc biệt thương yêu quan tâm đến nàng, nhưng đại ca, huynh lại… huynh lại tuyên bố muốn đem nàng nạp làm thϊếp! Ly nhi nếu biết sẽ có bao nhiêu thương tâm? Đệ không thể nhìn thấy nàng đau khổ bi thương như thế.”
Đức Tuyển cười lạnh một tiếng, “Vậy sao? Nàng ta trong lòng đệ thật như lời đệ nói sao? Cho nên mới vì lý do này mà phản đối?” Đôi nhãn đồng tinh tế dường như đang đọc thấu điều che giấu từ ánh mắt bối rối của Đức An.
“Đúng thật là như vậy.” Đức An hơi đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu. Lý do này còn chưa đủ hay sao?
“Nếu chính là như vậy thì đệ cứ yên tâm đi.” Đức Tuyển lạnh lùng nói, “Ta sẽ nói rõ sự thật cho nàng ta biết, khiến nàng ấy phải chấp nhận thân phận tương lai của mình.”
Nói đến đây thì chuyện Đức Tuyển nhất định nạp Đông Ly làm thϊếp đã được quyết định, không còn lay chuyển, không còn thay đổi được nữa.
Đức An chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thầm tự nhủ: Ly nhi, An ca ca vô năng, đúng là vẫn không thể giúp được muội.
Mà ngay cả Đa La Duệ quận vương và phúc tấn cũng không còn biết nói gì, đành thở dài trong bụng. Chỉ mong nha đầu ngốc Đông Ly, ngốc nhân sẽ gặp được ngốc phúc, có một ngày có thể lay chuyển được tâm tư Đức Tuyển khiến hắn yêu thương nàng, như vậy lúc đó tình huống sẽ khác, còn có thể có chuyển biến, còn có thể mong chờ một kết cục viên mãn…