Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 242: Vẫn luôn vậy

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Kỳ Nguyệt trả lời theo bản năng: "À, tớ không bận, có thời gian."

Cô vốn định hôm nay dậy sớm làm xong công việc, không ngờ tốc độ của đại thần còn nhanh hơn cả cô, đã sắp xếp xong công việc của mấy ngày tiếp theo rồi.

Tô Tiểu Đường với Tống Thu Thu vừa rồi còn mồm năm miệng mười khuyên nhủ Kỳ Nguyệt thì nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão đại, đây là thao tác gì vậy?

IQ EQ cao đâu rồi? Đóa hoa cao lãnh đâu rồi?

Lão đại yêu đương còn mất não hơn Kỳ Nguyệt là sao?

Kỳ Nguyệt với Cố Hoài đi trước. Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường xách theo đồ ăn sáng làm bóng đèn theo sau, trên đầu không ngừng xuất hiện dấu chấm hỏi.

Đang đi thì đυ.ng phải hai người.

Giang Lãng: "Tớ nói này lão Cố! Cậu đi mua đồ ăn sáng ở sao Hỏa à?"

Lăng Phong: "Đúng vậy! Chẳng phải mua đồ ăn sáng à? Đồ đâu?"

Vừa dứt lời, Tô Tiểu Đường với Tống Thu Thu giơ mấy cái túi trên tay lên: "Đây này."

Giang Lãng bày ra vẻ sợ hãi: "Cho nên, cái gọi là mua đồ ăn sáng của cậu chính là mua cho bạn gái và bạn cùng phòng của bạn gái???"

Lăng Phong khó tin: "Tớ không bằng bạn gái của cậu thì thôi đi, thế mà địa vị còn không bằng bạn cùng phòng của bạn gái cậu?"

Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường liếc nhau, nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng, hai vị này thật không hiểu địa vị của mình.

Giang Lãng: "Lão Cố à lão Cố! Tớ không ngờ sau khi yêu đương cậu sẽ là dạng người này đấy!"

Cố Hoài nhìn cậu ta một cái: "Vẫn luôn vậy."

Giang Lãng: "..."

Giang Lãng ngẫm lại tính cách của Cố Hoài trước khi yêu đương, nghĩ lại thì, chậc, đúng thật!

Hình như từ trước tới nay Cố Hoài luôn săn sóc Kỳ Nguyệt, đối xử với bạn cùng phòng của cô cũng đều rất tốt...

Sao càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng ấy nhở?

"Thật náo nhiệt!"

Đoàn người họ đang nói chuyện thì đi ngang chợ bán đồ cũ.

Kỳ Nguyệt nhịn không được mà dừng bước.

Sắp tốt nghiệp rồi, không ít sinh viên cuối cấp đến đây bày hàng, bán một vài tư liệu học tập và đồ dùng sinh hoạt linh tinh.

Tống Thu Thu thấy thế thì thở dài: "Những thứ nên bán tớ đều bán rồi. Sách vở tài liệu gì đó đều bán theo cân, tổng lại hết cũng không được bao nhiêu tiền. Nếu là tài liệu ôn tập của lão đại, tuyệt đối có thể bán với giá trên trời! Chậc chậc chậc!"

Giang Lãng bĩu môi: "Như vậy có là gì, đồng phục của tiểu gia cũng có thể bán ra với giá trên trời!"

Tống Thu Thu trừng cậu ta: "Cậu dám nghe lại điều cậu vừa bốc phét không? Đại học A có nhiều người có tiền thật đấy, nhưng không có người ngu đâu!"

Giang Lãng: "Tống năm điểm! Cậu có ý gì!"

Tống Thu Thu với Giang Lãng vẫn chí chóe nhau như thường ngày, ánh mắt Kỳ Nguyệt lại chú ý vào mấy cuộn len.

Nữ sinh bày hàng biết Kỳ Nguyệt, vừa thấy cô và Cố Hoài lập tức lộ ra ánh mắt hóng chuyện: "Bạn học Kỳ! Cậu muốn mua sợi len sao? Mấy cuộn len này là hàng tớ nhập về hồi năm ngoái để bán, ai dè còn thừa nhiều đến vậy, bây giờ tớ bán rẻ lại, tuyệt đối có lời, cậu muốn mua vài cuộn không?"

Nữ sinh nhìn thoáng qua Cố Hoài, chớp chớp mắt, lại tiếp tục chào hàng: "Mua vài cuộn đi! Có thể đan cho bạn trai một chiếc khăn quàng cổ đó, rất ý nghĩa!"

Kỳ Nguyệt có hơi động tâm.

Tống Thu Thu nghe vậy thì nhịn không được mà nói: "Mùa hè mua sợi len làm gì chứ..."