Không Nghĩ Tới Đi

Chương 26: Em không vui

Lần này Thiệu Từ Tâm là mang theo nhiệm vụ tới, trong bàn, ba câu không rời mà giục Ôn Úc uống rượu, cực kỳ trắng trợn táo bạo, căn bản không để bụng bị người khác nhìn thấu ý đồ.

Ôn Úc bị chỉnh hết chỗ nói rồi.

Các nàng gặp mặt là vì uống rượu sao? Không phải muốn nói chuyện phiếm sao???

Cô ta không tiếp rượu Thiệu Từ Tâm đưa qua, nhíu mày nhắc nhở: "Từ Tâm, chúng ta là tới nói chuyện phiếm."

Thiệu Từ Tâm: "Vậy thì sao, nói chuyện phiếm thì không thể uống rượu trợ hứng?

"Không uống rượu, cô đặt nhiều rượu trên bàn như vậy làm gì? Trang trí hả?"

"Cầm, cô không cầm chính là không cho người chị dâu này mặt mũi!"

Ôn Úc: "......"

Ôn Úc nhìn thấy dáng vẻ nếu cô ta không cho nàng mặt mũi nàng sẽ lập tức đứng dậy mà bỏ chạy lấy người, Ôn Úc thuận theo mà tiếp ly rượu này.

Không có biện pháp, cô ta hiện tại muốn gặp nàng cũng không dễ dàng.

Cô ta thậm chí đều khuất nhục mà gọi nàng là chị dâu....

Thiệu Từ Tâm tự đổ cho mình một ly rượu nho nhỏ, mặt rượu nhàn nhạt bao trùm lấy đế ly, ít đến đáng thương.

Ôn Úc nhìn nhìn nàng, lại nhìn cái ly trong tay tràn đầy rượu của mình: "......"

Hai cái ly này chênh lệch cũng quá lớn!

"Tại sao em rót cho em ít như vậy" Ôn Úc hoang mang mở miệng: "Còn rót cho tôi lại nhiều như vậy?"

Thiệu Từ Tâm mặt không đỏ, tâm không nhảy mà nói: "Bởi vì tôi sợ tôi uống say, cô sẽ đối với tôi có mưu đồ gây rối."

Ôn Úc: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Mà cô uống say, tôi sẽ không đối với cô có mưu đồ gây rối."

Ôn Úc: "......"

Không đến mức như vậy.

Cô ta còn không đến mức vượt qua giới hạn như thế.

Nhưng Thiệu Từ Tâm lại nghĩ cô ta như vậy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng có chút tổn thương.

Nhớ lại lúc trước, khi các nàng còn chưa có chia tay, mỗi lần uống rượu, Thiệu Từ Tâm đối với cô ta luôn là khinh thanh tế ngữ, mỗi một phân ôn nhu đều gãi đúng chỗ ngứa.

Khi đó, Thiệu Từ Tâm cũng không có giống bây giờ đề phòng cô ta như vậy, khi đó Thiệu Từ Tâm còn vô cùng nồng cháy mà yêu cô ta, khát vọng được cô ta đáp lại.....

Trong chớp mắt, quá khứ tốt đẹp hoàn toàn tiêu tán như mây khói.

Trong lòng cô ta thực sự hụt hẫng.

Thiệu Từ Tâm quét mắt liếc cô ta một cái, thấy cô ta trầm mặc, cho rằng cô ta là bị lời nói hung hăng của mình đâm vào tim rồi, vì thế mở miệng nói: "Khổ sở?"

Ôn Úc ngước mắt, trong mắt chợt tràn đầy hy vọng.

— em đây là đang quan tâm tôi sao?

Thiệu Từ Tâm tận dụng mọi thứ: "Khổ sở như vậy sao cô không uống một ly rượu đi, dùng rượu chữa thương?"

Ôn Úc hết chỗ nói rồi: "......"

Hiện tại, nàng tựa như đang ở chỗ này bán rượu!

Ôn Úc buồn bực đến tức giận, uống một ly rượu.

Kết quả mới vừa uống xong, Thiệu Từ Tâm liền rót cho cô ta ly nữa, tựa hồ dự định làm cho cô ta không thể bỏ ly rượu xuống được.

Ôn Úc: "......"

Cân nhắc không được.

Cô ta nhìn Thiệu Từ Tâm trước mắt, quen thuộc mà lại xa lạ, sau một lúc lâu rốt cuộc hỏi ra vấn đề trong lòng mình: "Em đến tột cùng vì cái gì cùng tôi chia tay?"

Thiệu Từ Tâm không phải người sẽ chủ động hướng mình đề nghị chia tay.

Bởi vì Thiệu Từ Tâm cũng rất thích mình, thích nhiều năm như vậy, cho nên sau khi mình đưa ra kết giao, mới cảm thấy kinh hỉ nhiều như vậy.

Sau khi ở bên nhau, hai người vẫn luôn tường an không có việc gì, cô ta không nghĩ ra Thiệu Từ Tâm như thế nào lại đột nhiên đề nghị chia tay.

Thiệu Từ Tâm cười nhạo một tiếng, nhấp miếng rượu.

"Vấn đề như vậy mà cũng hỏi? Bản thân cô chân đạp hai thuyền, cô còn không rõ ràng lắm sao?"

Ôn Úc nghe được ngẩn ngơ.

Thiệu Từ Tâm phát hiện cô ta khi đó trong lòng còn chứa Điền Gia Hà?

Hoá ra nàng đề nghị chia tay là bởi vì chuyện này......

"Từ Tâm." cô ta thành khẩn, cực lực giải thích: "Tôi đã buông cô ấy, tôi không thích cô ấy, hiện tại trong lòng tôi chỉ có em."

"Hiện tại trong lòng tôi không có cô." Thiệu Từ Tâm lạnh như băng mà nói.

Ôn Úc thoáng chốc không nói gì.

Nàng hiện tại đối với cô ta không hề có độ ấm, giống thời tiết khi vào đông, lạnh cóng đến người phát đau.

Thiệu Từ Tâm lại nhìn cô ta một cái: "Đau lòng? Vậy thì không thể không uống hai ly rượu rồi!"

Tích cực tận dụng mọi thứ, nỗ lực khuyến khích cô ta uống rượu.

Ôn Úc: "......"

Đối với Ôn Úc rất lạnh lùng, thế nhưng mời rượu thật ra rất tích cực!

Nhưng trong lòng cô ta lại là không lớn thống khoái, cơ hồ không có cự tuyệt, ngửa đầu lại rót một ly rượu, mượn rượu giải sầu.

Cô ta không cam lòng.

Cô ta cũng không nghĩ chịu thua.

Nếu Thiệu Từ Tâm thật sự yêu người khác, cô ta có lẽ có thể tiếp thu, nhưng Thiệu Từ Tâm Tâm rõ ràng còn không có....

Tại sao không thể đem cô ta đặt vào tim một lần nữa?

Có thể, nhất định có thể.

Ly rượu trong tay lại đuợc rót đầy.

Ôn Úc thấp đôi mắt, cô ta mở miệng, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng: "Em không thích Ôn Chi Hàn, tôi biết đến......"

Chẳng sợ đây là sự thật, Thiệu Từ Tâm hiện tại cũng sẽ không thừa nhận.

Nàng dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ta, một mặt thúc giục cô ta uống rượu: "Lừa mình dối người, phạt cô một ly!"

Ôn Úc nhìn nhìn nàng, nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu.

Thiệu Từ Tâm cảm thấy không được, uống như vậy đến ngày tháng năm nào mới có thể đem cô ta chuốc say trời!

"Sao lại uống ít như vậy, hào khí chút, trực tiếp làm một ly, không được, cô đổi sang uống cả bình đi!"

Ôn Úc cảm thấy buồn cười: "Em vì cái gì vẫn luôn rót rượu cho tôi?"

Thiệu Từ Tâm mặt không đổi sắc: "À, tôi cảm thấy, so sánh cô hiện tại cùng với khi ý thức cô không thanh tỉnh, nói chuyện hẳn là sẽ rất bình thường."

Ôn Úc: "......"

Cô ta lại căm giận mà uống một ly.

Cô ta hiện tại nơi nào nói chuyện không bình thường, cô ta chỉ là không có biện pháp nói cho nàng chính mình là trọng sinh mà thôi!

Thiệu Từ Tâm nghe không thấy tiếng lòng của cô ta, toàn tâm toàn ý rót rượu, muốn chạy nhanh dụ cô ta, sau đó sớm một chút bỏ chạy lấy người.

Nàng thậm chí bắt đầu đi lên lộ tuyến "Nói lời đả kích, nỗ lực khuyến khích" để cô ta uống nhiều thêm một chút.

"Tôi nói chuyện rất bình thường."

"Đã biết đã biết, uống đi uống đi."

"Từ Tâm tôi là thật sự thích em, thật sự biết sai rồi......"

"Aiz aiz aiz, đã biết, tôi không thích cô, khổ sở không? Nếu không được lại uống một ly?"

"WeChat của em khi nào mới có thể gỡ block tôi?"

"Không biết, uống!"

"Từ Tâm, em đừng giận tôi, tôi là thật sự không thích cô ấy......"

"Tôi cũng là thật sự không thích cô, nén bi thương, uống ly rượu bình phục tâm tình một chút đi."

"...... Nói chuyện khác đi."

"Uống!"

"......"

Một đi một về, ly chân dài đầy rồi lại cạn, cạn rồi lại đầy, thêm không biết mấy lần.

Ôn Úc mặt đã hồng, cô ta nhìn bình rượu trên bàn, bị nửa dụ nửa đẩy, uống đến chỉ còn một phần ba, ánh mắt dần dần mê ly.

Thiệu Từ Tâm là một người cùng cô ta uống rượu vô số lần, đối với tửu lượng của cô ta, cùng vẻ say rượu đắn đo của cô ta, tính toán vô cùng chuẩn xác.

Hiện tại liền không sai biệt lắm, lại tiếp tục nỗ lực hơn, Ôn Úc liền sẽ say đến hoàn toàn!

Nhưng không ngờ Ôn Úc trạng thái say chuếnh choáng lại bắt đầu chơi xấu, không dễ lừa.

Cô ta xụ mặt nói: "Em cũng phải uống."

Rất có tư thế "Nếu em không uống, tôi dù một ngụm rượu cũng sẽ không hé môi".

Thiệu Từ Tâm không có biện pháp, theo đó uống lên mấy ly.

Dù sao tửu lượng của nàng tốt hơn so với Ôn Úc, hơn nữa Ôn Úc đã uống nhiều rượu như vậy, nàng tất nhiên không có khả năng say trước Ôn Úc!

Thiệu Từ Tâm một bên uống, một bên khuyến khích Ôn Úc uống nhiều hơn.

Một lát sau, di động của nàng đặt lên bàn vang lên.

Ôn Chi Hàn trả lời.

[ Ôn tổng ]: Em ở đâu?

Thiệu Từ Tâm thuận tay báo cái địa chỉ liền đem điện thoại đặt xuống, tiếp tục sự nghiệp lớn của bản thân.

Cuối cùng buông ly rượu, người thắng là người nào đó họ Thiệu đỡ cái trán nhìn người say khướt Ôn Úc.

— đến rồi, chị ta rốt cuộc say, mình rốt cuộc có thể bắt đầu thử, hy vọng chị ta còn không có hoàn toàn say chết, hy vọng chị ta còn có thể trả lời!

Thiệu Từ Tâm xoa tay hầm hè.

Nàng trước thử thăm dò hỏi một câu: "Cô biết tôi là ai không?"

Ôn Úc nghe tiếng quay đầu nhìn về phía nàng, liền như vậy lẳng lặng mà nhìn nàng, qua một hồi lâu đều không có nói chuyện.

Thiệu Từ Tâm nhíu mày, lại hỏi: "Vậy cô có nhớ rõ chính mình là ai không?"

Ôn Úc vẫn là không nói chuyện, sau một lúc lâu, dứt khoát nhắm mắt lại, một dáng vẻ không muốn phản ứng hồng trần thế tục.

Thiệu Từ Tâm: "......"

Kế hoạch thất bại.

Nàng nhớ rõ uống say thì nói thật, đã quên còn có uống say liền hô hô ngủ nhiều.

Aizz, đều do nàng đem chuyện này nghĩ quá dễ dàng.

Thở dài, Thiệu Từ Tâm không nghĩ ở chỗ này làng phí thời gian, nhưng lại không thể đem người say đến bất tỉnh nhân sự này ném ở đây mặc kệ.

Nàng đứng dậy, chuẩn bị ra cửa gọi người phục vụ đem bạn của Ôn Úc kêu tới, đem người đưa về nhà.

Chuyện thử thử này, chỉ có thể lần sau có cơ hội lại nói......

Nhưng trong nháy mắt nàng đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị người bắt lấy, gắt gao, như là không muốn buông ra.

"Đừng đi......"

Ôn Úc thấp mặt mày, mang theo một thân men say tới gần nàng.

"Từ Tâm...... Đừng đi......"

Thiệu Từ Tâm từ đáy lòng bài xích cô ta đυ.ng vào, theo bản năng muốn tránh thoát, lại suy nghĩ, cái gì cũng không có làm, chỉ là nhìn người trước mắt.

Nàng bắt đầu dẫn dắt từng bước.

"Tôi phải đi, tôi phải lái xe,nếu không thì làm sao đưa chị trở về đây?"

Lái xe, trở về, từ ngữ mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi sâu thẳm trong lòng Ôn Úc

Cô ta đỡ đầu đau đến sắp vỡ ra.

Ảnh chụp trắng đen, vợ chồng Thiệu Hành cực kỳ bi thương, bầu không khí nặng nề áp lực...... Ký ức tang lễ ở trong ý thức hỗn độn bỗng nhiên giống như nổ mạnh, đánh sâu vào mỗi một sợi tế bào thần kinh.

Tuy là như thế, cô ta vẫn nắm chặt cánh tay kia, cực lực giữ lại nàng.

"Đừng đi......"

"Đừng lái xe......"

"Từ Tâm...... Không được trở về......"

Cô ta chống sô pha, thấp đầu nói, như là đang sám hối.

Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng chọn một chút mày, chậm rãi tới gần Ôn Úc, âm thanh như quỷ mị.

"Vì cái gì không thể lái xe?"

"Vì cái gì không thể trở về?"

"Cô sợ tôi xảy ra chuyện à?"

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại rơi vào trong tai Ôn Úc.

Vài giây sau, Thiệu Từ Tâm thấy bả vai cô ta bắt đầu run rẩy, dường như đang khóc.

Ôn Úc cảm xúc tại một khắc hạ xuống tới cực điểm.

"Thực xin lỗi, Từ Tâm......"

"Thực xin lỗi ba mẹ, con rõ ràng đáp ứng hai người phải chiếu cố Từ Tâm thật tốt, nhưng lại không có làm được......"

Thiệu Từ Tâm đột nhiên dừng lại, không hề chuẩn bị tâm lý, giờ phút này cũng khϊếp sợ đến đồng tử đều phóng đại.

Ba mẹ?

Quả nhiên...... Cô ta quả nhiên trọng sinh!!!

Ôn Úc còn đắm chìm trong thế giới áy náy của mình, đối với ngoại giới hoàn toàn không có phát hiện.

"Vì cái gì? Tôi vì cái gì muộn như thế mới phát hiện em tốt như vậy? Vì cái gì tôi không thể sớm một chút phát hiện......"

"Cùng Gia Hà kết hôn tôi một chút cũng không vui, tôi rất nhớ em Từ Tâm, tôi rất nhớ em....."

Thiệu Từ Tâm gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ta, đáy mắt một mảnh lạnh băng.

Cùng Gia Hà kết hôn không vui?

Người này không phải là cùng Điền Gia Hà kết hôn, phát hiện đối phương không tốt bằng nàng nên rất hối hận đi?

"Vì cái gì cùng Gia Hà kết hôn không vui?" Thiệu Từ Tâm nhàn nhạt hỏi: "Cô không phải yêu cô ta nhất sao?"

Ôn Úc say khướt, giống như một đứa trẻ nói: "Cô ấy không tốt, em mới tốt..... Tại trên thế giới này, chỉ có Từ Tâm yêu tôi nhất."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy cười lạnh.

Thật sự hoang đường.

Thời điểm trước, nàng đào tim đào phổi yêu cô ta, cô ta nhìn như không thấy.

Nàng nản lòng thoái chí xoay người rời đi, cô ta lại bắt đầu tưởng niệm nàng có bao nhiêu tốt, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ.

Buồn cười nhất chính là, phần tỉnh ngộ này dường như là từ việc cô ta kết hôn với người không tốt, không ngoan ngoãn, không sủng ái, không yêu cô ta như Thiệu Từ Tâm.

Sao trên đời này lại có người vậy chứ?

Làm theo ý mình, tùy tâm sở dục, muốn làm lơ người khác liền làm lơ người khác, muốn quay đầu lại liền quay đầu, căn bản không để bụng đối phương chịu qua bao nhiêu thương tổn.

Ngu xuẩn nhất chính là, cố tình phải đợi mất đi mới biết được quý trọng.

Vì cái gì không thể nhân lúc có được phải biết quý trọng nhiều hơn?

Cuộc sống nào có nhiều cơ hội có thể bắt đầu lại như vậy, nào có nhiều cái bắt đầu để làm lại như vậy?

Ít nhất nàng không muốn cho cô ta cơ hội này.

Nàng thậm chí cảm thấy ông trời cho Ôn Úc cơ hội trọng sinh là mắt bị mù.

Ôn Úc cảm giác được cánh tay của Thiệu Từ Tâm đang muốn tránh thoát lòng bàn tay đang bắt lấy nàng của cô ta.

Nàng muốn tránh thoát phần tình yêu này của cô ta, muốn rời khỏi cô ta, không bao giờ trở lại.

"Cô sai rồi."

Trong không gian mơ mơ màng màng, cô ta nghe thấy có một người ở bên tai mình nói.

"Từ Tâm nàng cũng không yêu cô, cô không xứng với nàng."

"Nàng phải rời khỏi cô, đi đến cuộc sống thuộc về chính mình."

Cô ta hoảng hốt mà nâng mặt, người trước mắt đã đứng dậy rời đi.

Trong phòng chỉ thừa lại một người là cô ta.

Thiệu Từ Tâm đứng ở ngoài cửa.

Nàng không phải thực vui vẻ, Ôn Úc mới vừa rồi sám hối không thể đả động nàng nửa phần, ngược lại làm nàng cảm thấy buồn khổ bực bội.

Đã quá muộn, cái giá phải trả quá lớn, nàng không thích như vậy.

Bản thân mình lúc trước..... Sao lại thích người như vậy chứ?

Thiệu Từ Tâm rất khổ sở mà nghĩ.

— thôi, không có việc gì, đều đã qua.

Nàng an ủi chính mình, xoa xoa hốc mắt, chuẩn bị gọi người phục vụ đi tìm bạn của Ôn Úc đem người đưa trở về.

Mặc kệ thế nào, nàng còn không nhẫn tâm đến mức đem một người uống say ném ở bên ngoài không quan tâm, huống chi người này hiện tại vẫn là cô em vợ trên danh nghĩa của nàng.

Nhưng khi xoay người, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy một người.

Người kia ăn mặc một kiện áo khoác dài, dáng người thon thả mà đứng ở hành lang, đôi mắt xanh thẳm trước sau như một thanh triệt động lòng người.

Giờ khắc này, ánh sáng trên toàn thế giới đều giống như tụ lại ở trên người cô ấy, khiến cô hết sức bắt mắt.

Ôn Chi Hàn......

"Sao chị lại tới đây?" Thiệu Từ Tâm kinh ngạc nói.

Ôn Chi Hàn đi đến bên cạnh nàng: "Sợ nó lại cho em thêm phiền toái, cho nên đến đây."

Thiệu Từ Tâm Tâm tâm tình không tốt, cười cũng rất miễn cưỡng: "Không có gì phiền toái, chị ta uống say, chị đã đến rồi thì vừa lúc, đưa chị ta trở về đi."

"Không có việc gì, em đi về trước."

Ôn Chi Hàn bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, đem nàng kéo lại.

Nàng nghe thấy giọng của Ôn Chi Hàn thực nhẹ mà nói: "Từ Tâm, em thoạt nhìn không vui."

"......"

Thiệu Từ Tâm không nói gì, nhưng cũng không có phủ nhận.

Đúng lúc vào lúc này, một cái cửa phòng "Kẽo kẹt" mở ra.

Biểu tình hiện giờ không thể nào đẹp, Thiệu Từ Tâm theo bản năng quay mặt đi, giấu đi cảm xúc của mình.

Nàng là một minh tinh, mỗi tiếng nói cử động đều sẽ bị người ở trên mạng phóng đại, cho nên nàng chỉ biết tận lực cho công chúng nhìn thấy một mặt ngăn nắp mỹ lệ của mình, điều này đã thành thói quen khắc vào trong xương cốt.

Người đi ra khỏi phòng đúng là Lương Tuyết Phỉ.

Thấy Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, Lương Tuyết Phỉ vô cùng sửng sốt.

— Ôn Chi Hàn như thế nào cũng tới???

"À, Ôn, Ôn tổng cô như thế nào cũng ở chỗ này?" Lương Tuyết Phỉ ngốc ngốc tự giới thiệu: "Ngài khoẻ ngài khoẻ, tôi là bạn từ nhỏ của Từ Tâm."

Ôn Chi Hàn gật đầu: "Xin chào."

Nghe được thanh âm bạn mình, Thiệu Từ Tâm lúc này mới quay đầu lại: "Phỉ Phỉ sao cậu ra đây?"

"Tớ ra đây tìm cậu á!"

Lương Tuyết Phỉ nói xong, ánh mắt không tự giác liếc về phía đôi tay hai người đang nắm lấy nhau kia, trong lúc nhất thời, nàng cảm giác chính mình tồn tại thập phần dư thừa, hai chữ "Tự giác" một chút liền khắc vào trong não nàng.

"Vậy, tớ thấy hai người giống như có chút việc, tớ đây liền không quấy rầy hai người, tớ về trước ha."

Lương Tuyết Phỉ tự giác trở về lấy túi xách, rút lui.

Thiệu Từ Tâm nhìn thân ảnh rời đi, sau đó mới nhìn về phía Ôn Chi Hàn, tiện đà hạ thấp mặt nói: "Chị đưa Ôn Úc trở về đi, em muốn một mình trở về."

Ôn Chi Hàn không có buông tay nàng: "Tài xế sẽ đưa nó trở về, chị đi cùng em một chút."

Thiệu Từ Tâm không nghĩ nhiều, theo đó gật gật đầu.

...

Bên ngoài club có một dòng sông.

Ban đêm, trên mặt sông lấp lánh chứa đầy vụn sáng nhỏ, giống như dải ngân hà rạo rực.

Các nàng đi một hồi liền dừng lại, lẳng lặng mà nhìn phong cảnh.

Trầm mặc đan xen gió đêm bao vây chung quanh các nàng, xung quanh tĩnh đến cực kỳ.

Thiệu Từ Tâm yên tĩnh mà đi, nhớ tới Ôn Úc cũng là trọng sinh liền cảm thấy sốt ruột.

Nàng không rõ cái loại cặn bã này vì cái gì cũng có thể được cơ hội trọng sinh, quả thực chính là phí phạm của trời.

"Hai người hàn huyên cái gì?" Ôn Chi Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Thiệu Từ Tâm nhìn cô một cái, lại quay đầu tiếp tục nhìn cảnh sông.

"Việc tư."

Ôn Chi Hàn đương nhiên, không có hỏi lại.

Trầm mặc lại một lần đem các nàng vây quanh.

Sau một lúc lâu, Thiệu Từ Tâm mới nhẹ nhàng mà nói một câu: "Ôn Chi Hàn, em không vui."

Tình cảm cùng thiệt tình của nàng bị người giẫm đạp, nàng không vui.

Nàng vì chính mình mắt mù cảm thấy khổ sở.

Thiệu Từ Tâm nhíu chặt lông mày, không nói nữa, cũng không có hoạt bát như ngày thường, như là một đoàn củi lửa bị hất một bát nước, mạc danh hiện ra vài phần đáng thương.

Nàng không biết Ôn Chi Hàn sẽ nói cái gì, cũng có thể cái gì cũng sẽ không nói, liền như vậy lẳng lặng đứng cạnh nàng.

Nhưng điều này thật ra cũng khá tốt, có thể ở bên cạnh đã rất tốt rồi.

Tiếp theo nàng nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm quần áo cọ xát, lại trong nháy mắt, nàng đã được người ôm vào trong lòng ngực.

Ôn Chi Hàn ôm nàng, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

"Vậy cho phép chị ôm em một chút đi."

Thanh âm của cô thực ôn nhu, giống như làn gió thổi qua khuôn mặt, giống mưa phùn rơi trên đất, ôn nhuận không tiếng động.

Thiệu Từ Tâm Tâm không thể hiểu được mà yên tĩnh.

Ôn Chi Hàn luôn là ôn nhu như thế, luôn là lễ phép như thế, thậm chí đáng tin cậy, ở bên cạnh cô, tựa hồ không cần lo lắng bất luận chuyện gì.

Thiệu Từ Tâm an tâm mà ôm eo Ôn Chi Hàn, cúi đầu đem cái trán để ở trên vai cô.

An tĩnh thật lâu, nàng đột nhiên mở miệng nói một câu: "Em thật sự không muốn bàn chuyện yêu đương nữa....."

Tiếp theo lại hung tợn mà bồi thêm một câu: "Em, người nào đó họ Thiệu, nếu nói chuyện yêu đương một lần nữa thì chính là chó!"

Thật là lời thề hoàn toàn không có đường lui.

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời mà nhìn Ôn Chi Hàn.

— không được, không thể bỏ qua như vậy được, lão nương mang thù!

"Học tỷ, chị cùng em chụp chút tư liệu sống đi!"

Ôn Chi Hàn: "?"

Em ấy muốn làm gì?