Ám Nhất cùng Ám Nhị cũng bị sự đảo ngược trước mắt làm kinh hãi, hai người đưa mắt nhìn nhau một lát, hơi ra vẻ cân nhắc, chỉ thấy Ám Nhất từng bước tiến lên trước—
"Chúng ta đuổi bắt thích khách, đúng là vô tình mạo phạm Thụy Vương điện hạ, mong các hạ thứ lỗi, đợi ta bắt được người, lập tức rời khỏi phủ đệ của điện hạ."
Nói xong, hắn lại tiến lên vài bước, làm bộ muốn động thủ với Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh theo bản năng lắc mình né tránh, nhưng động tác trên cổ không thay đổi, nhìn chằm chằm thẳng về phía chỗ Thiên Nhận như trước.
Hắn nghĩ, chỉ cần thủ lĩnh nguyện ý lộ ra cho dù là một chút hành động, hắn đều có thể thuyết phục bản thân, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà không phải là chủ thượng coi hắn như đứa con vứt đi.
Nhưng mà không có, hoàn toàn không có.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thiên Nhận đều không có gì thay đổi, ánh mắt của hắn nhìn Huyền Ảnh không mang theo một chút độ ấm, thật sự giống như là...
Chỉ như một người lạ tự ý xông vào vương phủ.
Huyền Ảnh lúc này đã rất chật vật, vết máu trên đường lánh nạn nhuộm giọt dính ướt y sam, vạt váy bị hắn xé rách nát tả tơi lỏng lẻo bên hông, đầu tóc rối bời lại che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của hắn.
Hiện tại cho dù vứt hắn đến trong chỗ đám khất cái ngoài thành, tựa hồ cũng không có cái gì không hợp lý.
Huyền Ảnh trầm mặc đã lâu, cũng dưới ánh mắt không mang theo độ ấm của Thiên Nhận giằng co đã lâu, khi hắn nửa ngày mới chuyển động cổ một chút, lúc này mới phát hiện cơ thể của mình đã cứng ngắc khủng khϊếp, vừa động một chút cũng thấy đau nhức.
"Thủ..." Thanh âm của hắn khàn khàn, chỉ là sau khi phun ra một chữ liền trong phút chốc thu âm lại.
Đợi hắn cúi đầu điều hòa lần cuối, khi Huyền Ảnh ngẩng đầu trở lại, hoang mang lúc trước đã hoàn toàn không thấy đâu.
Hắn phất phất tay, quay đầu nhìn Ám Nhất cùng Ám Nhị, rất nhiều oán hận trong ánh mắt không thể nói rõ được bệnh tình.
Nguyên nhân nhất định đều là do bọn họ.
Huyền Ảnh nghĩ thầm, nếu không phải phía sau có truy binh, chủ thượng tất nhiên sẽ không cự tuyệt hắn ở ngoài cửa này, cho nên chỉ cần làm cho hai người kia rời đi là hắn có thể vào vương phủ sao?
Rõ ràng... Chủ thượng mấy hôm trước còn nói, cửa của vương phủ vẫn luôn giữ lại cho hắn.
Huyền Ảnh an ủi mình, theo thời gian chậm rãi trôi qua, khí thế sắc bén tỏa ra trên người hắn càng trở nên dồi dào, nhìn hai người đối diện liên tục giật mình.
Ám Nhất Ám Nhị thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cái người trước mặt không thể trốn kia tựa như thay tâm đổi tính, hung ác đến mức dường như muốn ăn thịt bọn họ.
Hai người đồng thời lui về phía sau nửa bước, xốc lại tinh thần, trong mắt chứa cảnh giác nhìn thẳng Huyền Ảnh.
"Đến đây đi—" Tiếng khàn khàn lại vang lên, Huyền Ảnh rốt cuộc không hề chờ đợi Thiên Nhận thay đổi thái độ vô nghĩa, ngược lại xem nhẹ hết thảy ném ra sau lưng.
Giờ khắc này, trong mắt Huyền Ảnh chỉ còn lại kẻ địch cản đường về nhà của hắn.
Đúng vậy, về nhà.
Chỉ đợi tiếng nói của Huyền Ảnh vừa dứt, hắn liền chiếm cơ hội trước, thừa dịp Ám Nhất Ám Nhị còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông về phía hai người.
Nhường nhịn lúc trước chẳng qua là không muốn tăng thêm thị phi vô ích, nhưng Huyền Ảnh chưa bao giờ là quả hồng mềm gì mặc cho người nhào nặn.
Ngay lúc Ám Nhất Ám Nhị trở tay sắp sửa tiếp chiêu, không ngờ Huyền Ảnh cũng đột nhiên xoay ngược lại một cái, trực tiếp theo hai người bay qua trên không, mang theo một trận trào phúng nhẹ nhàng bay bổng: "Ám thị của Lương Vương phủ cũng chỉ có thế."
Chỉ một câu, Huyền Ảnh liền kéo đến đầy giá trị cừu hận.
Ám Nhất Ám Nhị vốn đuổi theo Huyền Ảnh một đường cũng không bắt được người, đương nhiên chất chứa rất nhiều bất mãn, hiện tại lại bị châm biếm như vậy, suýt nữa không thở được.
Nhìn thấy bóng dáng của Huyền Ảnh lui ra xa, hai người không hề dừng lại nửa điểm, sử dụng nội lực đến cực hạn, nhanh chóng đuổi theo.
Đợi cho ba thân ảnh liên tiếp lần lượt biến mất cuối tầm mắt, Thiên Nhận đứng thẳng trên đầu tường cao cao, sắc mặt bình tĩnh của hắn rốt cuộc xuất hiện một tia vết nứt.
Thiên Nhận xoay người nhảy xuống đầu tường, chắp tay với người ở sau tường: "Chủ thượng."
Huyền Ảnh làm sao cũng sẽ không nghĩ đến rằng, ngay bên trong cách một bức tường, Tạ Dật Tiềm cũng chờ ở nơi này.
Chỉ nhìn bằng mắt thường, trên mặt Tạ Dật Tiềm không có một chút khác thường, hắn không cảm thấy ngạc nhiên trước sự trở về của Huyền Ảnh, cũng không cảm thấy vui vẻ trước một màn đuổi người đi lúc trước.
Tựa như hết thảy đều nắm trong tay, nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, tóm lại hết thảy đều xảy ra rồi.
Điều duy nhất không giống chính là, Tạ Dật Tiềm tình nguyện trơ mắt nhìn Huyền Ảnh tuyệt vọng rời đi cũng kiên quyết không chịu cho đối phương một chút viện trợ.
Thiên Nhận vẫn chờ ở bên cạnh người hắn, vẫn không nhúc nhích, tuy có chuyện quan trong đợi xử lý nhưng vẫn không chịu rời đi.
Thiên Nhận biết bản thân đang đợi cái gì, Tạ Dật Tiềm cũng hiểu được.
Nhưng mà, trầm mặc thật lâu sau đó, Tạ Dật Tiềm mới giống như đại phát từ bi: "Có thể."
Lại không đợi Thiên Nhận vui mừng, ngay sau đó tiếp một câu: "Bổn vương cho phép các ngươi đi tiếp ứng Huyền Ảnh, nhưng mà ba ngày sau, trong vòng ba ngày này, ai cũng không được phép ra khỏi lôi kéo sự chú ý của Lương Vương, thành thành thật thật đợi ở trong vương phủ."
Nhưng vấn đề là, chỉ bằng tình trạng hiện giờ của Huyền Ảnh, lại làm sao có thể chống đỡ được ba ngày sau?
Biến cố ở Lĩnh Nam vẫn đang trong tình trạng khó giải quyết, Tạ Dật Tiềm đã không còn dư thừa vốn liếng để đi nhận một lần đả kích nữa của Lâm Phong rồi.
Phía sau Lâm Phong có một thế lực xa lạ chống đỡ, nhưng Thụy Vương phủ bọn họ, ngoại trừ Tạ Dật Tiềm vẫn đang khốn khổ chống đỡ, có thể nói là một con thuyền cô độc tùy thời đều có thể bị đắm.
Nói xong lời này, Tạ Dật Tiềm mặc kệ thần sắc thay đổi đột ngột của Thiên Nhận bên cạnh, sau một thoáng nháy mắt chần chừ, chung quy vẫn mặt không lưu tình mà xoay người rời đi.
Lúc hành tẩu, Tạ Dật Tiềm chuyên tâm để không mất đi gợn sóng không chút sợ hãi.
Tuy là hắn đối xử với Huyền Ảnh có chút tàn nhẫn, nhưng còn hơn so với ân oán một đời của Thụy Vương phủ, chỉ là hy sinh một ảnh vệ mà thôi, không có gì không chịu đựng được.
Hứa Thị đã được định sẵn là bạch cốt trắng xóa trên con đường báo thù, Tạ Dật Tiềm một lần lại một lần nói với chính mình: Huyền Ảnh hắn nhất có thể hiểu cho bổn vương.
...
Tới cuối cùng, Huyền Ảnh cũng không đợi nổi "ba ngày sau" này.
Hoàng Mị sớm đã nhảy dựng lên, nếu không có lệnh cấm rõ ràng của chủ thượng, hắn sợ là đã sớm ra ngoài tìm Huyền Ảnh.
Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể bị giày vò chờ đợi ba ngày trôi qua, nhưng ánh mặt trời vừa mới tảng sáng vào ngày thứ ba, dặn dò một tiếng "Địa Nhân ngươi mau đi chuẩn bị.", sau đó liền gấp rút muốn ra ngoài.
Mãi đến khi—
"Đại nhân!" Ảnh vệ xông vào mà không thông truyền làm cho thái dương của Hoàng Mị nhảy dựng, đồng thời cũng ngăn tư thế xông ra bên ngoài của hắn.
"Làm càn! Ai..." Hoàng Mị đang định quát lớn.
Nhưng câu tiếp theo của người tới, nhất thời làm cho trên mặt hắn đầy kinh ngạc.
Chỉ nghe thấy đối phương nói: "Đại nhân, ngoài vương phủ... Huyền Ảnh đại nhân ngã ở cửa sau rồi, nhìn qua trọng thương đến hôn mê."
"Ngươi nói gì?" Sự kinh ngạc khiến cho âm điệu của Hoàng Mị cũng thay đổi.
Hắn căn bản không kịp chờ sự xác nhận trong miệng của thuộc hạ được, một tay đẩy người ra, đảo mắt liền biến mất tại chỗ.
Mà Địa Nhân cách đó không xa chân mày hơi nhíu, hắn nhìn ảnh vệ bị đẩy ngã trên mặt đất, trầm giọng nói một câu: "Lui ra đi."
Sau đó xoay người thu thập cái hòm thuốc trên bàn, chỉ một thoáng thời gian, Địa Nhân cũng biến mất tại chỗ, lưng đeo cái hòm thuốc gắt gao đuổi theo hướng Hoàng Mị rời đi.
Người Địa Nhân đuổi nhanh đuổi chậm đến chỗ cửa sau vương phủ, gần góc cửa gỗ sáng sủa đã có một vòng tròn nhỏ người vây quanh.
Địa Nhân theo khe hở ở giữa nhìn thấy, vừa rồi còn nói trách móc Hoàng Mị cả người đều là thất thố, trên mặt khó thấy được sợ hãi.
Hắn nhìn người trên mặt đất toàn thân đều nhuộm dần trong máu tươi, thế nhưng lại không biết nên chạm vào đối phương như thế nào.