Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 168: Tâm sự của Phùng Thiếu Diễm

″ Mẹ không cần lo lắng, đã có Cầu Cầu ở đây. Chú Minh Liệt và chú Triết Vũ đã nói Cầu Cầu là con trai, đã là con trai thì phải bảo vệ mẹ!" Cầu Cầu nắm quả đấm nhỏ.

"Chuyện của Mộc Mộc con đã có cách!" Nó vui sướиɠ nhảy cấng lên.

"Cầu Cầu mẹ hỏi con một chuyện con cảm thấy chú Minh Liệt là người tốt hay là người xấu?"

"Là người rất tốt ! Mẹ cũng đã từng nói chú Minh Liệt là người rất tốt mà"

Lâm Thi Ngữ cẩn thận suy nghĩ lại, hình như năm năm sau cô có một đoạn tình cảm với Trác Minh Liệt nhưng cô lại không nhớ đước đó là gì.

"Mẹ!" Cầu Cầu nhảy lên "Con phải đi báo cho Mộc Mộc"

"Không được!" Lâm Thi Ngữ cự tuyệt "Con sẽ bị lạc đường đấy!"

"Không có việc gì! Con sẽ nhờ cảnh sát đề tìm được chú Minh Liệt " Cầu Cầu giảo hoạt.

"Vậy cũng không được, nhất định chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác hay là để mẹ đi nói với bác!" Nói xong Lâm Thi Ngữ lập tức mở cửa phòng ra gọi Lâm Thi An.

Nhưng hình như Lâm Thi An không có ở trong nhà. . ." Thiếu Diễm, chuyện ở Trác thị cậu có mấy phần thắng, hôm nay nếu không phải tôi ngăn cản người của đồi hoa kia thì bây giờ cậu đã bị Trác Minh Liệt hạ rồi !" Sắc trời đã tối, Lâm Thi An và Phùng Thiếu Diễm đang ngồi trong một chiếc xe thể thao, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

"Tôi rất mệt mỏi" Phùng Thiếu Diễm nhỏ giọng nói "Cứ cho là cướp được Trác thị sau đó thì sao nữa?"

"Như vậy mới rửa sạch được nỗi nhục của Lâm thị! Cướp lại cái vốn của chúng ta!" Thi An gầm thét "Tôi không cho phép cậu có suy nghĩ này!"

"Nói thẳng ra anh chỉ là vì chính mình, lấy cái cớ vì Lâm thị làm gì!" Phùng Thiếu Diễm không khách khí nói.

"Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, chúng ta đã tiến đến chiến thắng rất lớn rồi. Những thứ nhà họ Trác nợ tôi, chúng ta sẽ phải đòi cho đủ!"

"Nhưng nếu như chúng ta thua? Anh không cảm thấy có thêm rất nhiều phiền phức sap? Theo tôi được biết kế hoạch A của Trác thị có lien quan đến quân đội, bây giờ tôi có thể tạm thời khống chế Trác thị nhưng có thể bảo đảm sau này họ không cắn trả sao ?"

"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Lâm Thi An không nhịn được hỏi.

Phùng Thiếu Diễm đẩy cửa xe ra đi ra "Tôi không muốn tiếp tục tranh đấu như vậy nữa !" Hắn nói ra ý nghĩ của mình. . ." Được thôi tùy cậu ." Lâm Thi An cũng không có phản đối, lái xe rời đi.

Một mình Phùng Thiếu Diễm đi đến sân biện thự của Thẩm thị. Hắn không biết tại sao lại đến nơi này như trong tâm trí hắn tự thôi mien mình đến đây.

Hắn biết cửa sổ sang đèn ở tầng hai kia là phòng của Thẩm Tử Quân, không biết tại sao bây giờ cô còn chưa ngủ, còn có đứa bé trong bụng của cô đó chính là con của họ! Nghĩ đến đây trong lòng Phùng Thiếu Diễm như có hang vạn côn trùng đang cắn xé làm hắn vô cùng khó chịu.

"Tiểu thư sao cô còn chưa ngủ?" Người giúp việc hỏi.

"Ừ gần đây luôn có cảm giác đau nhức toàn than, đầu óc cũng luôn mơ hồ" Kể từ sau khi trở về Thẩm Tử Quân đã vui vẻ lên rất nhiều nhưng ác mông kia vẫn cứ luôn theo đuổi cô không dứt.

"Tiểu thư cô có muốn gặp bác sĩ hay không!"

"Không cần" Giống như có tâm linh cảm ứng Thẩm Tử Quân đi xuống kéo rèm cửa sổ ra.Nghĩ lại những chuyện đã qua của một tuần trước, khi đó, cô cũng ở trước cửa sổ, nhìn áng trăng ngoài kia cô chỉ ước là mình có thể thoát khỏi Phùng Thiếu Diễm. Nhưng dù có cố gắng đến mấy thì cũng phải đợi đến khi hắn ngầm cho phép thì cô mới có thể thoát ra ngoài? Nói thứ bí mật gần như không phải là bí mật bí cho Lâm Thi Ngữ và Trác Minh Liệt? Liệu có thể cứu vãn nhà họ Thẩm và Nhà họ Trác? Tất cả mọi việc cô đều làm không xong, đối với mọi người sự tồn tại của cô thật là vô nghĩa. Nghĩ đến những chuyện gần đây càng làm cô mệt mỏi hơn, dưới đèn đường nơi xa xa có một bóng người cao lớn, cái bóng đó rất giống của Phùng Thiếu Diễm, nhưng có thể là hắn sao?

" Mẹ Ngô " Thẩm Tử Quân gọi người làm.

"Tiểu thư!"

"Bà thử xem người ở bên ngoài đó là ai ? Nếu là Phùng Thiếu Diễm thì bà hãy lập tức báo cảnh sát!" Thẩm Tử Quân rất sợ nhìn thấy hắn.

"Vâng thưa tiểu thư!"

Thẩm Tử Quân khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người vội vã chạy đi ở dưới tầng.

Phùng Thiếu Diễm không ngờ tới sự xuất hiện của mình sẽ dẫn đến sự chú ý của nhà họ Thẩm vì để tránh phiền phức hắn chỉ có thể trốn đi. Người phụ nữ tên là Tử Quân đó như là một đóa hoa hồng gai, đã đân sâu vào tim hắn, có lẽ đến mãi đời sau cô và hắn vẫn sẽ vô duyên vô phận, nghĩ đến đây trong lòng người đàn ông lạnh lùng cũng thẫn thờ.

Tại nhà riêng của Trác Minh Liệt.

" Ba, tối nay trăng sáng thật tròn" Mộc Mộc chỉ vào trăng sáng ngoài cửa sổ "Mẹ cũng đang ngắm trăng sáng sao?"

"Mộc Mộc đi xuống, nơi đó nguy hiểm!" Trác Minh Liệt ra lệnh.

Mộc Mộc nhảy xuống ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ba "Ba không vui vẻ sao ? Có phải đang nghĩ đến mẹ?"

"Đúng vậy, ba rất nhớ mẹ" Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai "Có mệt không ? Có muốn ngủ chung với ba không?!"

"Con còn chưa muốn ngủ. Đã rất lâu rồi, Cầu Cầu cũng chưa đến nhà tẻ con rất nhớ cậu ấy"

"Mộc Mộc không nhớ đến mẹ thì lại nhớ Cầu Cầu, vậy con có nhớ đến ba không?" Trác Minh Liệt cố tỏ ra vẻ nghiêm túc hỏi.

"Ha ha" Mộc Mộc chợt cười lớn, đứng lên "Mộc Mộc chưa bao giờ nhớ đến ba bởi vì ba ở trong lòng Mộc Mộc "

"Coi như con giỏi" Trác Minh Liệt ôm lấy con trai đi vào phòng ngủ "Con trai nếu như có người lạ tìm con thì con không được nói bất cứ thứ gì với họ ?"

"Con hiểu mà! Con sẽ không! Chỉ có Cầu Cầu ngu ngốc mới có thể " Mộc Mộc khanh khách cười .