Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 153: Chuẩn bị đính hôn

″ Chú trợ lý " Mộc Mộc hắng giọng kêu, người chịu trách nhiệm đưa Mộc Mộc đi học vui vẻ chạy vào "Tiểu Thiếu gia có chuyện gì sai bảo?"

" Ai là Trần Thế Mỹ?"

"Ba cậu đó" Trợ lý thốt lên theo phản xạ có điều kiện vì những tin tức gần đây"A NONO không phải."

"Trần Thế Mỹ là Đại Phôi Đản(*)!" Trợ lý bổ sung nói.((*)đồ bội bạc, đểu,…)

"Vậy ba cháu là đại bại hoại sao? Tại sao tất cả các bạn đều gọi ba cháu là Trần Thế Mỹ?" Mộc Mộc không hiểu hỏi.

"A….cái này" Trợ lý cứng họng "Đại thiếu gia thực sự là một người tốt nhưng ngài ấy đã từng phạm sai lầm mà bây giờ tất cả mọi người đều không chịu tha thứ cho ngài ấy!"

"Ba cháu là người tốt thì làm sao ba lại có thể phạm sai lầm!" Mộc Mộc phản biện lại, trợ lý bất đắc dĩ nhún vai một cái.

Cả ngày nay Tiểu Thi không dám ra khỏi cửa bởi vì bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Trác Minh Liệt thì càng không cần phải nói mỗi giờ mỗi phút đều có phóng viên đi theo.

"Mặc kệ các người do ai tìm đến, tôi cũng không quan tâm đến mục đích của các người, tôi chỉ có thể nói cho các người biết lễ đính hôn giữa tôi và Tiểu Thi cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được!" Trác Minh Liệt bị ép đến mức tức giận, quát thẳng vào mặt đám phóng viên.

"Trác tiên sinh, chuyện vui này vốn là nên chia sẻ cùng mọi người!" Các phóng viên lại ăn nói rất lịch sự "Chúng tôi cũng chỉ muốn cho càng nhiều người biết chuyện vui của ngài, xin Trác tiên sinh đừng làm khó chúng tôi!"

"Các người mau trở về đi! Chuyện của tổng giám đốc chúng tôi không cần các người nhúng tay, vào ngày đính hôn, tổng giám đốc sẽ mở một buổi họp báo đến lúc đó các người muốn hỏi cái gì cũng có thể cho nên bây giờ mời chư vị có thể khiêm tốn một chút, tránh cho đến lúc đó không nhận được thư mời!" Trợ lý thay Trác Minh Liệt chặn phóng viên lại. . . Các phóng viên thấy Trác Minh Liệt tức giận cũng không dám xông vào mà năm ba người tụ lại thành nhóm thương lượng đối sách.

==============

"Dịch Thành tiến hành như thế nào?" Phùng g Thiếu Diễm vừa nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Trác Minh Liệt trên TV vừa hỏi người bên cạnh.

" Tất cả mọi việc đều tiến triển bình thường, bây giờ chúng tôi đã âm thầm thu mua các cổ phần của các đại cổ đông của Trác thị nhưng chủ nhân cho dù chúng ta có thu mua được tất cả (*)thì số cổ phần này cũng không thể hơn 50 %!"(ý là mua được tất cả cổ phận của tất cả đại cổ đông)

"Cái này cậu không cần lo lắng! Mặc dù cha con họ Trác cũng nắm giữ 50% cổ phần nhưng chúng ta con có Thẩm thị làm chỗ dựa !" Phùng Thiếu Diễm âm hiểm cười "Nói với họ ra tay nhanh một chút thời gian gần đây Trác Minh Liệt rất bận rộn sẽ không quan tâm đến nhiều! Chúng ta hãy thừa dịp, trong khoảng thời gian thâu tóm toàn bộ cổ phần của các cổ đông Trác thị kia!"

"Vâng"

Phùng Thiếu Diễm không tự chủ được nhìn sang cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, bây giờ Thẩm Tử Quân đã hoàn toàn trầm mặc, cô càng trầm mặc thì trong lòng của anh càng lo lắng. . . Đó chính là tối kỵ, nhưng Phùng Thiếu Diễm phát hiện đối mặt với Thẩm Tử Quân trái tim bền bỉ anh lại không thể vững chắc.

Anh đẩy cửa phòng ra, Thẩm Tử Quân quay lưng im lặng nằm, thân thể gầy yếu cuộn thành hình cung, mái tóc quăn loạn xạ duỗi dài trên mặt.

"Anh tới thả tôi đi sao?" Cô lắp ba lắp bắp nói, bác sĩ nói vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên đại não của Thẩm Tử Quân bị tổn thương ảnh hưởng lực nói chuyện của cô.

"Tôi sẽ thả em đi nhưng không phải là bây giờ" Phùng Thiếu Diễm thở dài.

"Vậy anh cút ra đi" Cô gào thét.

"Chẳng qua anh sẽ đồng ý với em là anh sẽ không làm thương tổn ba của em!" Anh không biết vì sao mình phải nói như vậy nhưng anh lại muốn nói ra.

"Anh cho rằng tôi sẽ cảm ơn anh sao?" Lúc cô nói chuyện, cả người cũng không thèm nhúc nhích.

"Bạn bè tốt của em sẽ đính hôn cùng với Trác Minh Liệt !" Phùng Thiếu Diễm nghĩ là chuyện này đối với cô sẽ là một tin tức tốt không ngờ Thẩm Tử Quân chợt bò dậy "Anh nói gì" Cô cố gắng phát âm.

"Tiểu Thi sẽ đính hôn cùng Trác Minh Liệt?" Cô không thể tin nổi "Nhưng tuyệt đối không được!"

"Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy là Lâm Thi Ngữ!" Những lời nói này cô chợt nói rất lưu loát.

Phùng Thiếu Diễm như là bị sét đánh qua tai, đứng yên tại chỗ, anh gằn từng chữ hỏi: " Em nói thật sao!"

=====================

"Khi trời tối cô có thể đi ra ngoài!"Tử Đồ Mi gọi điện thoại cho Tiểu Thi.

"Tối nay tôi không muốn đi cô hãy thay tôi chăm sóc cho Cầu Cầu thật tốt "

"Nghe nói cô sắp đính hôn cùng Trác Minh Liệt?"

"Cô đừng nhắc chuyện này với tôi! ! !" Tiểu Thi rống giận.

Ở đầu điện thoại kia, hình như đối phương không ngờ đến Tiểu Thi sẽ có phản ứng như vậy, sau một lúc lâu cô ta mới nói tiếp: " Tôi chỉ muôn nhắc nhở cô, trong khoảng thời gian này anh ta có thể sẽ rất bận rộn vị chuyện này cho nên chuyện cuae công ty có thể sẽ có sơ sót nên đây sẽ là cơ hội tốt để cô xuống tay! Chẳng lẽ cô muốn kết hôn với anh ta trước rồi mới hành động sao!"

"Được rồi, tôi biết rồi!" Tiểu Thi tức giận cúp điện thoại xuống, tại sao lại có thể như vậy, tại sao cô có thể lợi dụng sự yêu thích của Trác Minh Liệt để làm việc đó, anh đang lo nghĩ về lễ đính hôn của cô và anh mà…! Cô ôm đầu ngồi xổm xuống. Ông trời, ai tới nói cho cô biết rốt cuộc nên làm như thế nào!

Đúng lúc ấy thì Trác Minh Liệt gọi điện tới.

"Tiểu Thi, thật xin lỗi" Vừa mới nói chuyện anh đã nói xin lỗi "Mấy ngày nay hại em bị truyền thông quấy rầy rồi ! Nhưng nhất định em phải cố gắng lên, ai cũng không thể ngăn cản chúng ta! Ngày mai tại khách sạn Ngày Chín- đường Tam Trọng Thiên chúng ta sẽ cử hành lễ đính hôn tại đó! Anh sẽ cho người đến đón em !"

"Ngày Chín-đường Tam Trọng Thiên" Tiểu Thi từ từ đọc lại mấy chữ này trong đầu, bỗng nhiên suy nghĩ trong đầu rối loạn, cô có cảm giác có cái gì đó chảy ra từ lỗ mũi, cô duỗi tay thì ra đó là máu tươi. Cái tên này vì sao quen thuộc như vậy, rốt cuộc là cô đã nghe thấy ở nơi nào? Cô lẩm bẩm gần như muốn bất tỉnh.

"Tiểu Thi!" Trác Minh Liệt hét to qua điện thoại di động .

"Em không sao, tôi có chút mệt mỏi, ngày mai…." Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng.

Tiểu Thi kiên trì nói xong câu trong điện thoại rồi lập tức ngất đi.

Thế giới trắng xóa lần này lại khác lạ nơi đó có bóng dáng của một người đàn ông, người đó đang quay đầu lại...