Khi di động Ôn Nguyệt rung lên, cô đang quỳ trên giường, chu lên mông, eo nhỏ bị một đôi bàn tay to giữ lấy, huyệt nhỏ ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, phối hợp lực va chạm của thiếu niên mà đưa đẩy.
Trên mặt đất là bαo ©αo sυ bị rách.
Khi tiếng chuông vang lên, tốc độ va chạm của Thẩm Trì rõ ràng chậm lại.
Lúc Ôn Nguyệt muốn ấn nút nghe, côn ŧᏂịŧ đang lấp đầy hoa huyệt đυ.ng đến miệng cổ tử ©υиɠ mềm mại, thao đến chỗ sâu nhất…..
“Ách!” Cô gái híp mắt kêu lên kiều mị, thao sâu như vậy làm xương cốt đều mềm.
Ôn Nguyệt hoãn thần, di động đã bị Thầm Trì cướp đi.
Thầm Trì dính ở trên lưng phía sau Ôn Nguyệt, ngón trở đặt trên phím ấn tắt, nhìn cô, nói nhỏ nhẹ bên tai cô: “Ở dưới thân tôi còn muốn phân tâm?”
“Tôi không cho phép chị nghe điện thoại của anh ta, có nghe thấy không?
“Trả lời tôi, Ôn Nguyệt.”
Nhiệt khí trên lỗ tai làm cho da đầu Ôn Nguyệt tê dại, không có sức lực, thân mình mềm như bông không chống đỡ nổi nằm rập xuống giường. Trong lòng có chút bất mẫn với hắn: “Chậc! Chỉ cần cậu kêu tôi một tiếng chị yêu, tôi có thể không nghe điện thoại.”
Thẩm Trì ngẩn ra, cười nhạt thanh, “Kêu chị là chị yêu?”
“Ừm”.
Ôn Nguyệt vừa đáp lại xong, nhíu mày, sắc mặt biến đổi, rõ ràng cảm giác được côn ŧᏂịŧ trong thân thể mình lại to thêm, huyệt nhỏ bị nong ra cực hạn.
“Đã bị tôi thao như thế này, chị cư nhiên còn muốn tôi kêu chị là chị yêu?
Thẩm Trì thật sự bị chọc tức, cô gái này làm sao dám xem hắn như em trai?
Ôn Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Trì ném đi di động còn đang vang tiếng chuông qua một bên. Đứng dậy, một tay bóp eo Ôn Nguyệt, một tay khác tát lên cánh mông trắng nõn mềm mại của cô.
“Thao! Chị kêu tôi một tiếng ca ca cũng không khác lắm.”
Ôn Nguyệt: “……”
Thẩm Trì cũng không cho Ôn Nguyệt cơ hội nói chuyện, đôi tay giữ chặt cô liền bắt đầu vận động pít-tông kịch liệt.
Hắn cúi đầu, nhìn côn ŧᏂịŧ ra vào huyệt nhỏ làm thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ hưởng thụ cực độ sung sướиɠ ướt nóng chật khít……
Di động bị ném một bên đã ngừng vang.
Cho đến khi côn ŧᏂịŧ phía cuối che kín một vòng bọt mép, Thẩm Trì thở hổn hển, một lần nữa thao mở cổ tử ©υиɠ, làm tiểu tử ©υиɠ bao bọc lấy đại qυყ đầυ, rồi sau đó, hắn dán hồi Ôn Nguyệt phía sau lưng thượng.
Hắn muốn trước lúc bắn tinh bắt ép Ôn Nguyệt phải kêu hắn một tiếng anh yêu, “Mau kêu tôi……”
Lời nói tạm dừng, hắn đột nhiên nhận thấy được cô gái cư nhiên đang khóc, sửa lời nói: “Khóc cái gì?”
“……”
Ôn Nguyệt khóc bởi cảm giác vô lực tận đáy lòng vì không thể khống chế được Thẩm Trì.
Cô vốn tưởng rằng nam sinh cao trung như Thẩm Trì, ở trước mặt cô sẽ thực ngoan ngoãn, thực nghe lời cô nói…….Cô sẽ dễ dàng khống chế như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại xem ra, nó hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng.
Thẩm Trì nháy mắt liền hết cách với Ôn Nguyệt, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô, nhỏ nhẹ dỗ dành cô: “Đừng khóc.”
Hắn thử thăm dò suy đoán nguyên nhân cô tức giận: “Là bởi vì tôi không kêu chị yêu, chị mới khóc sao?”
Ôn Nguyệt không có phản ứng hắn.
Thẩm Trì chỉ có thể nghĩ đến duy nhất nguyên nhân này, thật sự không có biện pháp, hắn nhận mệnh khuất phục: “Chị yêu, chị yêu, đừng khóc……”
Ôn Nguyệt không vì hắn dỗ mà nghe lời.
Cô càng khóc nhiều hơn.
Thẩm Trì vốn bị ép sát kẹp đến cực hạn, muốn tạm dừng một chút, chỉ là đùa giỡn Ôn Nguyệt mà thôi.
Nhưng ngược lại nghe tiếng cô gái nhẹ nhàng nức nở làm hắn càng hung phấn, côn ŧᏂịŧ hoàn toàn không chịu được.
Thẩm Trì cũng mặc kệ Ôn Nguyệt còn khóc hay không đã gắt gao đè phía sau lưng cô, giam cầm không cho cô né tránh, lại ghé bên tai cô, khàn khàn nói: “Chị ơi, tôi đút chị ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ được không? Chị yêu?”