Dì Trần đang quét tước biệt thự thì nghe thấy tiếng xe, nghĩ Ôn Nguyệt về nhà nên vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Khi mở cửa, không nghĩ tới thế nhưng sẽ nhìn thấy Phó Thời Thâm……
Dì Trần đầu tiên kinh ngạc, sau đó mới đi nghênh đón nói:
“Tiên sinh như thế nào trở về?”
“Cô ta đâu?” Bá tổng cao lãnh tư thái cao cao tại thượng nhưng thái độ rất tệ.
“Cô ta? Khụ, phu nhân không có ở nhà……”
“Khụ khụ, phu nhân nếu biết tiên sinh về nhà nhất định sẽ rất vui mừng”.
Dì Trần là người phó gia cố ý sắp xếp đến biệt thư chiếu cố Ôn Nguyệt, dì ấy vốn là người làm lâu năm của Phó gia, ở Phó gia làm được năm sáu năm rồi.
Bước chân của Phó Thời Thâm ngừng lại, đáy mắt rõ ràng hiện lên sự kinh ngạc: “Cô ta không có nhà”.
“Đúng vậy, phu nhân hai ngày trước có nói phải về Ôn gia, đến giờ vẫn chưa trả lại.”
Dì Trần giải thích xong trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, tiếp tục nói:
“Bất quá phu nhân nếu biết tiên sinh đã về nhà, nhất định lập tức quay về”.
Phó Thời Thâm và Ôn Nguyệt kết hôn đã hơn nửa năm, Ôn Nguyệt vì Phó Thời Thâm trả giá bao nhiêu, Ôn Nguyệt yêu Phó Thời Thâm sâu đậm thế nào, người khác không biết, dì Trần đều thấy rất rõ ràng.
Dì Trần bênh vực Ôn Nguyệt tiếp tục nói lời tốt đẹp cho Phó Thời Thâm nghe:
“Phu nhân mỗi ngày đều ngóng trông tiên sinh trở về, tôi sẽ gọi điện thoại cho phu nhân, phu nhân nhất định sẽ gấp gáp chạy về.”
“Tiên sinh có thể trở về, thật sự là quá tốt.”
Phó Thời Thâm nghe dì Trần nói trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn liền biết Ôn Nguyệt qủa nhiên mỗi ngày đều mong nhớ hắn.
Hắn chỉ là trở về một chuyến mà thôi, là có thể làm cô ta vui vẻ như vậy?
Hai người đi vào phòng khách, dì Trần liền gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt.
Phó Thời Thâm ngồi trên sô pha, hai chân mở rộng ra, khuỷu tay đặt ở trên đùi, mười ngón giao nhau, đôi mắt thâm thúy dừng trên bức hình kết hôn kích cỡ lớn treo trên tường.
Ảnh chụp, Ôn Nguyệt ăn mặc váy cưới, rúc vào bên cạnh hắn, cười thực xán lạn. Mà hắn mặt vô biểu tình, dường như buổi hôn lễ này cùng hắn không quan hệ.
Trong ảnh, Ôn Nguyệt mặc váy cưới nép bên cạnh hắn, cười thật tươi. Còn mặt hắn vô cảm như thể đám cưới này không liên quan tới mình.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút hối hận đã về nhà.
Loại phụ nữ độc ác vì đạt được mục đích mà không tiếc hết thảy thủ đoạn, thực lực như vậy, cô ta bất quá chỉ là khóc một chút, việc gì làm cho hắn tâm loạn?
Lúc này lời nói của dì Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Khụ khụ……Phu nhân nói đang ở Ôn gia, có thể trễ một chút mới về được, tiên sinh có muốn ở nhà chờ không?
Phó Thời Thâm sửng sốt, mặt mày sa sầm, trong lòng nóng nảy không giải thích được.
Hắn nhướng mi nhìn dì Trần, hơi nheo mắt, tựa hồ đang chất vấn bà, không phải nói với anh, Ôn Nguyệt sẽ nhanh chóng trở về sao?
Dì Trần xấu hổ đổ mồi hôi lạnh, bà cũng đang bực bội tự hỏi đã xảy ra chuyện gì với phu nhân. Ngày thời không phải lúc nào cũng nói về tiên sinh, bất luận nhìn thấy cái gì cũng đều nhắc đến tiên sinh à……
Nay tiên sinh đã trở lại, thời điểm quan trọng như vậy tại sao phu nhân không lập tức quay về?
……
Ôn gia.
Sau khi Ôn Nguyệt cúp điện thoại, Thẩm Trì áp bên tai cô hỏi: “Chút nữa chị muốn đi đâu?”
“Bảo bối ở đây tôi còn có thể đi đâu nữa?”
“Tôi lừa cậu thôi, không đi đâu cả”
.Khi nói chuyện hai chân Ôn Nguyệt quấn chặt eo hắn, cảm nhận sâu sắc kích thước to lớn trong cơ thể.
Huyệt nhỏ bị căng chật, bụng vừa tê dại vừa đau, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ thực thỏa mãn ~
Thẩm Trì không có cùng cô đùa giỡn, khẽ cau mày, khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm túc: “Là anh ta đúng không?”
“Hả? Anh ta?” Ôn Nguyệt khó hiểu.
“……Chồng của chị”
“Đúng vậy, xem như là điện thoại của anh ta”.
Sau khi được khẳng định, Thẩm Trì liền biết giác quan thứ 6 của mình là đúng, hít một hơi thật sâu, tiến đến gần môi Ôn Nguyệt với vẻ ghen tuông bá đạo:
“Tôi không cho chị đi”
Dứt lời không cho cô thời gian phản ứng, hôn lên môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nhỏ cùng thắt lưng nặng nề va chạm.
========================================
Mandy : Đề cử và donate cho tui đi mà (っ °Д °;)っ