Thẩm Trì phản ứng lại, theo bản năng né tránh đi vào, đóng cửa lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn quay lưng về phía Ôn Nguyệt, hoảng loạn đến mức nói lắp:
“Tôi không biết chị đang ở trong phòng làm điều này... Tôi đến đây, chỉ để hỏi một chút, chị vừa rồi có phải hay không có điều gì muốn nói với tôi? "
"Tôi …Tôi nên gõ cửa trước."
"Tôi sẽ coi như không nhìn thấy cái gì..."
Chỉ đến để hỏi cô có điều gì muốn nói với hắn?
Ôn Nguyệt vô cùng thất vọng, cũng dám cảm thấy được hắn thật sự không phải do hệ thống biến ra.
Vốn nghĩ rằng hăn là do hệ thống biến ra, có thể để cô dùa nghịch mà thỏa mãn du͙© vọиɠ chính mình.
Thẩm Trì khẩn trương đến mức nắm chặt tay, trong phòng rõ ràng có điều hòa, thế nhưng mồ hôi vẫn đang túa ra trên trán, tâm trí hắn không ngừng bay lượn trên cái huyệt nhỏ no đủ kia, yết hầu cuộn lên lăn xuống, chỗ nào đó ở giữa hai chân sưng lên đến đau nhức, cả người càng thêm khô nóng.
Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, lời nói nhẹ của người phụ nữ lọt vào tai.
"Đoán xem vừa rồi tôi muốn nói gì với cậu?"
Sự mềm mại sau lưng khiến Thẩm Trì trống rỗng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, hai trái anh đào kia đặc biệt non mềm.
Ôn Nguyệt chặt chẽ dán sát ở sau lưng Thẩm Trì, hai tay vòng qua hắn, không thành thật chui vào trong áo sơ mi, đầu ngón tay lướt từ bụng lên ngực, cánh mũi tham lam ngửi trên cơ thể thiếu niên, cơ thể mẫn cảm càng muốn được lấp đầy.
Nhưng nguyên tắc là cô tuyệt không trực tiếp đánh gục hắn.
Một lúc sau, Ôn Nguyệt phá vỡ sự im lặng: "Hửm? Như thế nào không trả lời tôi?"
“Tôi … Tôi không biết.”
Thẩm Trì lại bị bàn tay nhỏ bé chạm vào trên người mình, nửa người dưới căng chặt đến mức đau nhói, sắp không chịu nổi. Hắn hiện tại có thể chắc chắn, cảm giác của hắn nói đúng, Ôn Nguyệt thật muốn ăn hắn.
Bàn tay nhỏ bé du tẩu đến trước ngực, lại trượt xuống, ngừng lại ở trên lưng quần.
Hắn cho rằng bàn tay nhỏ bé sẽ đi vào quần của mình, nhưng...
Bàn tay nhỏ bé nóng bỏng đột nhiên rút ra khỏi áo sơ mi. Ôn Nguyệt vòng tới trước mặt hắn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nhu tình mỉm cười nhìn hắn:
"Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nếu chị gái tôi không thể dạy được cậu, có thể đến tìm tôi, tôi, dạy, cậu~ "
"Chị? Chị vừa muốn nói với tôi điều này?"
“Bằng không thì là gì?”
Ôn Nguyệt cười càng xán lạn
Thẩm Trì nhíu mày, hắn cảm giác chính mình bị nữ nhân trước mặt này đùa giỡn.
Hắn bị cô đốt lên dục hỏa, nhưng lại trở mặt, không chịu nhận sau khi chạm vào hắn.
Làm sao có thể.
Ôn Nguyệt thèm, rất thèm thân thể của Thẩm Trì, bất quá, cô biết rất rõ ràng thời điểm này không thích hợp.
Nguyên tắc của cô là không chịu trách nhiệm, không chủ động, không từ chối, phàm là cô chủ động thì sau này muốn bỏ hắn liền sẽ rước lấy một đống lớn phiền toái.
Cô không vội, chờ qua mấy ngày nữa, Thẩm Trì sẽ chủ động cầu xin lên giường với cô, vì cô mà làm ấm giường.
Loại con trai đơn thuần như Trẩm Trì, cô có thể dễ dàng xử lý.
Ôn Nguyệt nhìn hắn, ý cười trong đôi mắt hồ ly trở nên sâu hơn, tốt bụng nhắc nhở hắn:
"Khuya rồi, cậu nên trở về nhà đi thôi ~"
Cảm giác bị đùa bỡn tình cảm như thế này, Thẩm Trì lớn như vậy, từ trước đến giờ toàn là hắn đùa bỡn người khác, khi nào lại chịu qua loại nhục nhã này?
Chỉ nhìn biểu hiện trên khuôn mặt lúc đỏ lúc đen của Thẩm Trì lúc này, Ôn Nguyệt dám khẳng định: ba ngày, chỉ ba ngày cô có thể câu được con mồi này.
Đột nhiên, Thẩm Trì đánh úp, hắn bất ngờ ôm lấy cô, cúi xuống và đặt môi mình xuống đôi môi căng mọng kia...
Ôn Nguyệt thất thần một lát, chiếc lưỡi kia đã cạy hàm răng cô, liếʍ khắp nơi trong khoang miệng, triền miên quấn quyét hai đầu lưỡi, ngây ngô lại sung mãnh.
Thẩm Trì chưa bao giờ hôn, chỉ biết liếʍ láp cái miệng nhỏ, kiếm đi nước bọt dễu ra, nuốt xuống làm dịu cơn khát tình.
Theo bản năng, hai bàn tay to của hắn chui vào váy ngủ, lần lượt đặt lên hai cánh mông vểnh cao kia.