Sáng sớm tại căn hộ độc thân.
Dưới đất rải rác nhiều bαo ©αo sυ, khăn trải giường lộn xộn, đủ để thấy đêm qua kịch liệt như thế nào.
Mỹ nhân dựa vào đầu giường, đang vén tấm lụa đen lên, còn người đàn ông nằm bên cạnh vẫn còn say giấc.
Ôn Nguyệt cố gắng im lặng hết mức có thể, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh cô.
Cô mặc quần áo, nhưng khi xuống giường----
“ Làm thế nào mà bảo bối dậy sớm như vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nặc truyền đến.
Ôn Nguyệt chuẩn bị vỗ mông chạy lấy người, nhưng cô biết mình không thể chạy trốn, nên quay đầu nhìn hắn:
"Bé cưng, anh có tin vào ánh sáng không?"
“ Ánh sáng gì? Không tin? “
Thẩm Nặc vẫn đang nửa mê nửa tỉnh, định vươn tay ôm Ôn Nguyệt về bên người---
“ Anh không tin vào sự tồn tại của ánh sáng?”
Ôn Nguyệt hoài nghi nhìn anh ta, hít hơi thật sâu:
Tôi tin tưởng ánh sáng, tin tưởng trên đời này tồn tại Ultraman, nhưng anh lại không tin, hầy! Có vẻ như quan điểm của chúng ta khác nhau, tôi sợ rằng không hợp khi ở bên nhau. Cưng ơi, chia tay đi.”
Ôn Nguyệt mở tủ với vẻ mặt đau lòng, bắt đầu thu dọn quần áo.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Nặc biến mất, tỉnh dậy ngay lập tức dần dần hiểu ra ý của cô muốn nói gì, không rảnh mặc quần áo liền xuống giường:
“ Đến được với tôi liền không biết trân trọng, trực tiếp bỏ đi ?”
“Ôn Nguyệt! Cô chết không được tử tế!
-----------------
Xuyên sách?
Đại tiểu thư hào môn là nữ phụ công cụ người?
Chồng là nam chính?
Kết hôn với nữ phụ vì lợi ích của công ty?
Trong một tháng nữa, liền chết?
Miễn là trước khi chết phải trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nam chủ, là có thể trở lại thế giơí ban đầu, khen thưởng muốn cái gì cũng được?
Ôn Nguyệt mắt mở mắt nhắm, phản ứng không khỏi choáng váng, căn phòng trước kia trở thành phòng công chúa xa hoa lộng lẫy.
Thậm chí, ký ức không thuộc về cô hiện lên trong đầu, sau đó trong đầu cô hiện lên một giọng nói, nói rất nhiều lời không thể giải thích được với cô.
Giọng nói kia vẫn đang vang lên:
“Bình luận lên tiếng ở tiểu thuyết của ký chủ thật sự quá là xuất sắc, chỉ cần ký chủ làm theo ở khu bình luận…”
Ôn Nguyệt nhìn không trung ngây người hỏi,
“Cái gì khu bình luận? Tiểu thuyết gì cơ? Tôi không đọc tiểu thuyết …Thẩm, Thẩm Nặc đâu?
Điều này, hệ thống mờ mịt.
Trầm mặc một hồi, hệ thống ngượng ngùng nói xin lỗi với cô:
“ Thực xin lỗi, tôi bắt nhầm người, bởi vì là lỗi trong công việc của cục tổng xuyên thư, chỉ cần ký chủ làm theo cốt truyện, chờ sau khi nam chủ ly hôn liền có thể trở lại thế giới ban đầu.”
Ôn Nguyệt muốn nói lại thôi.
Có lẽ bị ánh mắt nhìn chăm chú của nam nhân đứng trước của phòng không biết từ bao giờ , Ôn Nguyệt phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Thiếu niên lập tức quay đầu đi, hai má đỏ bừng không kiểm soát được:
“ Xin, xin lỗi, em đi nhầm phòng. Vậy … Xin hỏi phòng của giáo viên Cố ở đâu?”
Ôn Nguyệt nhìn cậu đánh giá, người thanh niên mặc áo rộng tay ngắn cùng với quần jean, dáng người cao gầy, nước da nâu, khuôn mặt ngây ngô, nét mặt cũng thẳng thắn. Có trăm triệu điểm câu nhân.
Hắc, là đồ ăn của cô nha.
Khi Ôn Nguyệt đánh giá cậu ta, hệ thống báo cho cô biết cậu là một thiếu niên:
“Cậu ta là học sinh của Ôn Tình, Thẩm Trì. Ôn Tình là chị của ‘ Ôn Nguyệt ‘, là giáo viên dạy toán trong một trường cao trung công lập.
Sợ Ôn Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hệ thống nói thêm xin lỗi:
“Từ khi ‘Ôn Nguyệt’ kết hôn với nam chính, cô không trở về nhà. Hôm nay về nhà là vì nam chính ép bao mình ký vào bản hợp đồng bất bình đẳng mà công ty của nam chính yêu cầu.”
Ôn Nguyệt căn bản không nghe nửa phần sau hệ thống đi về phía Thẩm Trì,
“ Cậu tìm chị tôi? Phòng chị ấy ở đằng kia, tôi sẽ đưa cậu đến đó.”
====================
Mandy : Làm xong một quyển mới ra lò mà cóng hết cả tay vì lạnh :