Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tổ Tông Của Tổng Tài Cố Chấp Thiên Vị

Chương 3: Cắt chân tôi để làm gì?

"Tại sao lại hôn tôi?"

Phó Bạc Quân không cho Hứa Trầm Đình cơ hội trốn tránh vấn đề, bình tĩnh nhìn cậu, hỏi.

Hứa Trầm Đình ôm eo Phó Bạc Quân, vùi mặt vào cổ anh thân mật cọ cọ, giọng nói lười biếng khàn khàn: "Thật thích anh quá! ”

Thích một người, liền nhịn không được muốn tới gần người ấy, muốn cùng người ấy thân mật, thân thiết hơn.

Cơ thể Phó Bạc Quân cứng lại một chút.

Hứa Trầm Đình nhếch môi cười trộm, đừng chỉ nhìn dáng vẻ quý ông phong lưu của Phó Bạc Quân, thật ra thì anh rất đơn thuần, thổ lộ với anh, anh còn có thể ngượng đỏ tới tận mang tai, không biết làm sao, cực kỳ đáng yêu.

"Chưa đánh răng." Phó Bạc Quân nhíu mày, giống như có chút bất lực.

Hứa Trầm Đình đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Quân, giọng điệu có chút bi thương: "Anh chê em? ”

Đó có phải là lời mà một người đàn ông nên nói không?

"Anh chưa có đánh răng."

Phó Bạc Quân bề ngoài vẫn ổn trọng như một ông cụ, trong nội tâm lại hoảng hốt một hồi.

Vừa mới tỉnh ngủ, hơi thở trong miệng có mùi, có thể cảm giác trải nghiệm không tốt lắm hay không?

Phó Bạc Quân có chút ảo não, nếu biết rằng còn có phúc lợi hôn chào buổi sáng, anh sẽ đặt đồng hồ báo thức sớm một chút để dậy đánh răng!

Thất bại!

"Em không chê, nào~" Hứa Trầm Đình tâm tình sung sướиɠ tiến lại hôn một cái.

Một hồi chuông điện thoại di động du dương vang lên làm gián đoạn nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào của hai người.

Hứa Trầm Đình đưa tay lướt qua Phó Bạc Quân, cố hết sức lấy điện thoại di động, vòng eo mềm mại của thiếu niên từ dưới vạt áo ngủ lộ ra một đoạn, trắng sáng mê người.

Ánh mắt Phó Bạc Quân tối sầm lại, đưa tay kéo áo ngủ của Hứa Trầm Đình xuống, tay kia cầm điện thoại di động của Hứa Trầm Đình trên tủ đầu giường: "Đừng nhúc nhích, tôi lấy cho em.”

Hứa Trầm Đình cũng không tốn sức nữa, ngoan ngoãn chờ Phó Bạc Quân phục vụ cậu.

Phó Bạc Quân sắc mặt đen một chút, cả người tỏa ra khí tức không vui, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh như mực không tiếng động tố cáo hành vi hung ác của cậu.

Hứa Trầm Đình: "Sao vậy? ”

Trở mặt nhanh như lật sách, lại là đang mất hứng cái gì đây?

"Hừ."

Phó Bạc Quân hừ nhẹ một tiếng, đem màn hình điện thoại di động của cậu hướng về phía cậu.

Trên màn hình điện thoại hiển thị nhảy lên mấy chữ "bạn trai".