Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến

Chương 17

Tiêu Minh tất nhiên biết Tống Tử Thiên lại lên cao trào một lần nữa, những cơn co thắt trong âʍ ɦộ nóng rực làm anh suýt chút nữa đầu hàng tước vũ khí, cũng may anh kịp thời rút dươиɠ ѵậŧ ra.

Híp híp mắt, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cửa âʍ ɦộ, kéo dài kɧoáı ©ảʍ cao trào của cô, đồng thời nói với mấy học sinh đang đứng trước mặt không chịu rời đi: “Được rồi, thầy còn phải sửa cái máy tính này, các em đi về trước đi.”

Cuối cùng mấy học sinh lưu luyến không rời cũng chịu tạm biệt rời đi, trong phòng học không còn ai, cuối cùng Tiêu Minh cũng nâng người Tống Tử Thiên lên, vẻ mặt dịu dàng và quan tâm xem xét cô: “Tử Thiên, em không sao chứ?”

“Có sao…” Tống Tử Thiên khóc nức nở: “Thầy Tiêu tên khốn nạn này! Đầu của em bị đυ.ng vào cái bàn rồi!”

Phòng y tế.

Bác sĩ của trường, bác sĩ Lý là một thanh niên đeo mắt kính, mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, một khuôn mặt thon gầy thoạt nhìn lịch sự văn nhã, rất có phong độ của người trí thức.

Bác sĩ Lý để Tống Tử Thiên nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, đầu tiên là dùng tay sờ trán của Tống Tử Thiên, tình cờ đúng lúc vừa cọ tới cái u nhỏ trên đầu của Tống Tử Thiên, cô không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.

Vốn đây là một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, nhưng từ trong miệng của Tống Tử Thiên phát ra thì lại như là một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, tay của bác sĩ Lý cứng đờ, phải mất tận hai giây mới thả tay xuống được.

Ho nhẹ một tiếng, bác sĩ Lý đeo ống nghe lên, nói muốn nghe nhịp tim của Tống Tử Thiên, còn chưa có sự cho phép của Tống Tử Thiên, anh ta đã giả ngu giả ngơ đè ống nghe vào bên ngực trái của Tống Tử Thiên để nghe, sau đó đột nhiên di chuyển xuống, ấn lên cái vυ' bự phồng lên của Tống Tử Thiên mà di chuyển.

“A…”

Sau khi bị ma sát, nhũ hoa của Tống Tử Thiên vẫn còn rất đau, nội y vốn đã mỏng manh, lại bị bác sĩ Lý nhấn một cái đã nhạy cảm đến mức phải rụt lại một chút. Mà bác sĩ Lý vẫn tiếp tục di chuyển ống nghe qua trên ngực cô, Tống Tử Thiên bắt đầu thở dốc.

Tiêu Minh rót một chén nước đi vào, dựa vào bên cạnh giường bệnh, nhìn bác sĩ Lý kiểm tra cho Tống Tử Thiên, tầm mắt của anh dừng lại trên tay của bác sĩ Lý, anh nhíu mày.

“Bạn học, cái u nhỏ này của em không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể chườm lạnh một chút để giảm bớt sưng đau, uống chút thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi cho tốt, 24 giờ sau có thể chườm nóng.” Bác sĩ Lý thấy Tiêu Minh đi vào, lập tức rút lại bàn tay không tử tế, cũng thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang nhô lên trên áo sơ mi của Tống Tử Thiên, nghiêm túc đẩy đẩy mắt kính, âm thầm nuốt nước miếng một cái.

“Được, cảm ơn bác sĩ, vậy em đi về đây ạ.”

Tống Tử Thiên vốn dĩ cũng cảm thấy bản thân mình không bị gì hết, vậy mà bị Tiêu Minh mạnh mẽ kéo tới phòng y tế để kiểm tra nên đứng dậy muốn đi về, không nghĩ tới lại bị bác sĩ Lý gọi lại.

“Đừng gấp, bạn học, tôi thấy lúc nãy khi đi vào đây chân cẳng khi đi của em có gì đó không bình thường.”

“À… Là, là do bản thân em, hơi trẹo chân một chút ạ.”

“Bị trẹo chỗ nào rồi, để tôi kiểm tra một chút cho em đi, thầy này, nếu không trước hết anh đi ra ngoài một chút được không?” Vẻ mặt bác sĩ Lý không hề thay đổi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Minh một cái: “Chúng tôi phải tôn trọng sự riêng tư của người bệnh.”

Làn da của Tống Tử Thiên trắng nõn hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không lớn bằng cặp bồng đào to, eo nhỏ mông cong, vừa rồi còn thốt lên âm thanh kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ của người bác sĩ có bề ngoài văn nhã này căng trướng sưng lên thành một đống to trong quần.

“Không, không cần! Em không có việc gì!”

Tống Tử Thiên vừa nghe thấy lại phải nằm xuống, cô ngồi dậy hoảng loạn mà xua tay từ chối.

“Bác sĩ anh đi ra ngoài đi trước đi, nếu học trò của tôi có chỗ nào khó chịu, một lúc nữa tôi sẽ đưa em ấy đi bệnh viện, sau cùng thì thiết bị trong trường học cũng không đầy đủ.”

Tiêu Minh không phải người đàn ông chậm hiểu, Tống Tử Thiên nghe không hiểu ý tứ của bác sĩ Lý, nhưng anh lại nghe hiểu rõ ràng.

Bác sĩ Lý đang muốn tranh thủ một chút, nói thật một bảo bối như vậy ở trong trường học anh ta không được thấy nhiều, hơn nữa phòng y tế này cũng không có ai, đây là một cơ hội tốt, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt sắc bén muốn cắt anh ta thành lát thịt của Tiêu Minh, anh ta bị áp lực kia uy hϊếp nên không dám nói thêm nữa, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi ngượng ngùng mà rời đi.

Tiêu Minh nhìn có vẻ như khách sáo tiễn bác sĩ Lý ra cửa, sau đó thuận tay khóa cửa lại, tiện thể kéo rèm cửa xuống.

Nghe được tiếng cạch, Tống Tử Thiên đột ngột ngẩng đầu, thấy những bước đi quái lạ của Tiêu Minh đang bước lại gần cô, anh đi từng bước một về chỗ cô đang ngồi.

“Tống Tử Thiên, thầy mới chỉ đi rót một ly nước mà thôi, em đã để cho một con cá mới bơi vào ao của em? Quả nhiên, bác sĩ là một lựa chọn tốt cho vị trí bạn trai.”

“Cái gì…?”

Tống Tử Thiên không hiểu Tiêu Minh có ý gì, cô đã quên rằng mấy tháng trước trong vòng bạn bè của mình có đăng một tiêu đề có tên là: “TOP 10 bảng xếp hạng nghề nghiệp của bạn trai được hoan nghênh nhất” được những người bạn của cô bình chọn.

“Nghe bác sĩ nói, thân thể của bạn học Tống Tử Thiên không thoải mái, không chỉ có mỗi chóng mặt?”

Tiêu Minh vừa đi lại gần vừa nới lỏng cà vạt, thấy Tống Tử Thiên đứng dậy muốn tránh né, nên với một bước chân anh đã bước tới cạnh cô khóa cô lại trên giường, nhanh chóng kéo cà vạt xuống, trói cổ tay của Tống Tử Thiên cột vào lan can đầu giường.

“Thầy Tiêu thầy… Thầy lại muốn làm gì… Đây là phòng y tế mà!”