Từ trước đến nay anh không phải người nguyện ý ủy khuất bản thân, một bàn tay to như quạt hương bồ nâng mặt Chu Băng Băng, cúi người hôn cô một cái thật sâu thật lâu. Chu Băng Băng bị hôn đến sắp tắt thở, đôi tay vô lực chống đẩy lại giống quấn lấy cổ người đàn ông, để người đàn ông hít một hơi rồi vùi mặt vào ngực cô, duỗi tay khác xuyên qua lông thú vào hạ thể của Chu Băng Băng xoa nắn điên cuồng.
Không khí xung quanh lập tức nóng lên.
"Đừng ... a ... sao anh cứ nghĩ đến chuyện đó ... a ... người ta bị anh làm cho sưng lên rồi ... ôi ... đừng ... a ừm ... em có lời muốn nói ... à ... Nói đúng ... ô ... ô ... anh nói "Chu Băng Băng phát hiện ra dù cô có phớt lờ anh thì anh cũng sẽ không tức giận, cô quyết định làm nũng để thoát khỏi tình cảnh hiện giờ. Nhưng cô không ngờ biến khéo thành vụng lại bị đè lần nữa.
Đôi mắt cô ủy khuất đỏ hoe. Kể từ khi bị người đàn ông này nhìn thấy, cô đã bị đặt vào tư thế mà anh muốn làʍ t̠ìиɦ. Mọi suy nghĩ và ý kiến
của cô đều không được lắng nghe và cô chỉ cảm thấy mình là một con búp bê tình để dục đàn ông trút ham muốn của họ.
"Bảo bối, ngoan ngoãn, trước để anh đi vào rồi nói...... Ưʍ...... Thật thoải mái......" Người đàn ông nhẹ nhàng mở đùi Chu Băng Băng ra, trực tiếp đẩy côn ŧᏂịŧ thô to như cánh tay trẻ em vào sâu trong tử ©υиɠ mỏng manh, cảm thấy sức hút của tử ©υиɠ trên qυყ đầυ, thoải mái thở dốc.
Chu Băng Băng tội nghiệp chỉ có thể ôm hai hàng nước mắt, hít một hơi thật sâu cố gắng đón nhận vị khách không mời đuổi không đi trong người, cô khẽ thở hổn hển, vòng eo mềm mại và thon thả không chịu khống chế cong lên không ngừng. Ý đồ giảm bớt kɦoáı ƈảʍ không thể phóng thích mà cự điểu không ngừng ra vào mang đến , nhưng chỉ nhận được càng nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Mà người đàn ông một tấc lại muốn tiến một thước, trước tiên anh dụ dỗ Chu Băng Băng nhận lấy du͙© vọиɠ của anh, sau đó tự nhiên anh muốn tùy ý tận hưởng hương thơm tinh tế của mỹ nhân thanh tú dưới háng. Còn tiểu mỹ nhân muốn nói chuyện, anh tỏ vẻ, trừ bỏ da^ʍ ngôn lãng ngữ, anh cái gì đều không muốn nghe.
"A...... A...... Ưʍ...... A......" Cự căn qua lại thọc vào rút ra, Chu Băng Băng ngoại trừ phát ra tiếng rêи ɾỉ càng vũ mị, không có bất luận biện pháp gì có thể giảm bớt ngứa ngáy căng trướng và tê dại ở hạ thân, túi trứng trĩu nặng của người đàn ông một chút một chút chụp đánh trên mông Chu Băng Băng, vỗ ra từng đợt sóng thịt.
Chu Băng Băng bị người đàn ông quấn trong lớp lông mà đâm tới đâm lui không ngừng, lửa nóng tình triều bao bọc cô. Lúc trước da lông cho cô ấm áp giờ chính là xiềng xích trói buộc cô trong l*иg giam của du͙© vọиɠ. Cơ thể bị đốt cháy của Chu Băng Băng đỏ bừng, khuôn miệng đỏ tươi ướŧ áŧ như cánh hoa, hấp dẫn người đàn ông tiến công càng lúc càng sâu, cơ bắp toàn thân cũng không ngừng bành trướng.
"A...... Làm sao chịu...... Ô...... Từ bỏ...... Đừng...... Cứu em...... Cứu em a...... Sắp nứt ra...... Tha Băng Băng đi...... Xin anh...... A......" Chu Băng Băng đắm chìm trong biển dục không nhận ra không chỉ côn ŧᏂịŧ ở hạ thể mà nam nhân trong bóng tối càng lúc càng lớn.
"Hộc...... hộc...... Ưʍ...... A...... Thao chết em tiểu lẳиɠ ɭơ...... Kêu hay như vậy...... Thao chết em...... Hộc" Người đàn ông mặc kệ cho du͙© vọиɠ của mình tiếp tục bành trướng trong hành lang non nớt của Chu Băng Băng. Mắt hoa đào đen láy biến thành con ngươi thẳng đứng của dã thú, nhìn chằm chằm Chu Băng Băng như buồn như vui, khuôn mặt phấn nhuận khóc chết đi sống lại, miệng nhỏ đỏ lửa ướŧ áŧ không ngừng thần phục cầu xin.
Trong bóng đêm, Chu Băng Băng bị thao đến đồng tử đều tan rã, không thể nhìn rõ mọi vật giống con ngươi dựng đồng của nam nhân, thậm chí tầm nhìn của cô đều mơ hồ, toàn thế giới của cô chỉ còn lại hoa huyệt bị trướng đến cực hạn, cùng cự căn như bàn ủi không ngừng quất cô. Cô bất giác phát ra thanh âm mỏng manh "Ưʍ...... Đừng...... Tha em...... Không...... Cứu em...... Cầu xin anh...... A......" Nước miếng trong suốt từ miệng nhỏ khẽ nhếch chậm rãi chảy xuống.