Cự căn sưng tấy ở kiều nộn, sưng tấy bành trướng đến mức Chu Băng Băng rêи ɾỉ thở hổn hển, liều mạng vặn vẹo để giảm bớt tê dại cho lỗ nhỏ. Lúc này, một xúc tu cứng rắn chậm rãi vươn ra từ đỉnh cự căn của nam nhân, liên tiếp đâm vào hoa tâm mỏng manh.
"A...... Cứu mạng a...... Đau quá...... A...... n...... Bị cắm sướиɠ chết...... A...... Thật thoải mái" Ƈôи ŧɦịŧ biến hóa làm Chu Băng Băng nháy mắt sinh ra phản ứng kịch liệt, nam nhân mạnh mẽ ra sức thọc vào rút ra, cô thét chói tai dục sinh dục tử.
Các xúc tu dần dần kéo dài đến độ dài bằng khớp đầu tiên của ngón tay cái, theo côn ŧᏂịŧ thô tráng không ngừng ra vào trong bụng của Chu Băng Băng, chúng vô tình chen vào tử ©υиɠ và cắm sâu vào tử ©υиɠ non nớt, khiến cô gái kinh hãi, vừa mới trải qua làʍ t̠ìиɦ, cô gái khóc lớn, "Đừng ... Sẽ chết ... a ... Em không thể chịu đựng được nữa", Chu Băng Băng tội nghiệp dùng hết sức bú mẹ cũng không thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông. Cô chỉ có thể rơi lệ tiếp thu sự xỏ xuyên của người đàn ông, bị cắm đến nói cũng nói không nên lời.
Khi Chu Băng Băng bị thao cắm đến hai mắt mất đi tiêu cự, nước bọt nhỏ giọt trên cỏ, người đàn ông mạnh mẽ đã chọc cắm nghìn nhát, cuối cùng bắt đầu chạy nước rút. Xúc tu thô ráp theo mỗi một cái hăng hái gầm nhẹ rong ruổi trên thân cô gái in hạ ấn kí của anh ta trên vách tử ©υиɠ mỏng manh nhạy cảm của cô gái, Chu Băng Băng vốn không biết gì về thế giới này, đương nhiên không biết ý nghĩa sâu xa đằng sau hành vi chiếm hữu của người đàn ông.
Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của người đàn ông phun vào tận sâu trong tử ©υиɠ, thân thể Chu Băng Băng run rẩy như điện giật, nhưng lại bị người đàn ông giam cầm chặt chẽ, nước mắt ấm áp lăn dài, môi khẽ nhúc nhích, đồng tử co rút, cô bị bắn đến ngất xỉu.
Chu Băng Băng tỉnh dậy từ đống lông ấm áp mềm mại, tinh thần và thể lực kiệt quệ đến mức khiến đầu cô đau như nứt ra, cả người nằm cứng đờ. Lọt vào mắt là một vách đá sơn động lớn, cửa động hình bán nguyệt khoảng 5m, từ cửa vào hang, hai bên lối đi khoảng 20m có đầy đủ các vật dụng lớn nhỏ, chỉ để lại một cửa động rộng bằng hành lang. Cô đang nằm ở cuối động cạnh bức tường đá.
Trong lúc cô đang nhìn đồ đạc trong hang qua ánh sáng yếu ớt, cửa hang tối sầm lại, một người bước vào, Chu Băng Băng đột nhiên nghe rõ nhịp tim của chính mình.
"Bảo bối tỉnh."
Là người không biết xấu hổ đã cưỡиɠ ɧϊếp cô. Chu Băng Băng thầm ám chỉ trong lòng mình rằng loại người nhìn thấy một nữ nhân liền muốn chiếm hữu là một con thú bị du͙© vọиɠ bắt giữ, là loại người hoàn toàn khác với cô, vì vậy không cần để ý tới anh ta và tìm cơ hội chạy trốn.
Hiện tại Chu Băng Băng hoàn toàn không nghĩ tới sau này cô sẽ khuất phục dưới thân dã thú này, thử nghĩ, một dã thú không lý trí, liệu có thể kiên quyết chiếm hữu một người phụ nữ quyến rũ ngay lần gặp đầu tiên, nếu không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© làm sao có thể khiến cô ấy đạt cực khoái hết lần này đến lần khác?
Chu Băng Băng thu mình trong da lông ấm dày, nghĩ về việc xây dựng ngôi nhà của riêng mình và tạo ra nền văn minh sau khi thoát khỏi nanh vuốt của đàn ông, cô ấy luôn kiêu ngạo trước học thức và tài hoa được giáo dục ở cao đẳng. Mặc kệ hiện thực điều kiện thế nào, cô muốn sáng tạo ra một phen sự nghiệp. Thật tiếc khi Chu Băng Băng lớn lên trong nhà kính vẫn không biết rằng trên đời này, ai có cái nắm đấm cứng nhất mới có quyền lên tiếng.
Âm thanh sột soạt nhẹ nhàng, người đàn ông bước vào, trong mắt anh ta, Chu Băng Băng trầm mặc không nói trong mái tóc, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, phi thường hấp dẫn.