Một lát sau, một nhóm gồm 4 người từ trong rừng cây đi ra.
Một tên ngồi xổm xuống chỗ thiếu niên kia vừa nghỉ ngơi, dùng tay sờ xung quanh đó một lúc mới đứng dậy.
“Phong ca! Chỗ này còn ấm, chứng tỏ hắn mới rời đi không lâu, bây giờ lập tức đuổi theo vẫn còn kịp!” Hắn nói với một nam tử trung niên.
“Toàn lực đuổi theo cho ta! Không được để hắn thoát!” Nam tử trung niên ra lệnh.
....
“Đáng chết, gia hỏa này tốc độ làm sao lại nhanh như vậy?” Liễu Hạ mắng thầm.
“Xem ra chúng ta tình báo có sai, Liễu Thiên Minh thực lực hẳn là ngũ tinh Chiến Giả đỉnh phong, mà lại thân pháp cùng chiến kỹ của hắn rất rõ ràng không tầm thường” Liễu Phong mở miệng phân tích nói, con mắt nhắm lại, sắc mặt ngưng trọng.
“Thực lực của hắn làm sao lại tăng lên nhanh như vậy, hắn rời đi Liễu gia tổng cộng chưa đến bốn tháng, liền có thể từ một cái Chiến Khí 3 đoạn tăng lên ngũ tinh Chiến Giả?" Liễu Vũ kinh ngạc hỏi.
Đối với thực lực của Liễu Thiên Minh, hắn cảm thấy khϊếp sợ không thôi.
“Nếu như ta đoán không lầm, hắn hẳn là chiếm được kỳ ngộ gì, nếu không không có khả năng thực lực tăng lên nhanh như vậy!" Liễu Phong lần nữa phân tích nói.
“Kỳ ngộ?” Một bên một mực không nói gì Liễu Sơn con mắt híp một chút, đôi mắt chỗ sâu hiện lên một tia tham lam.
Nếu như có thể đạt được kỳ ngộ, vậy địa vị tại Liễu gia của Liễu Sơn hắn tuyệt đối có thể nâng cao một bước, thậm chí trở thành trưởng lão Liễu gia.
“Nhất định phải đem kỳ ngộ này tới tay!” Liễu Sơn trong lòng âm thầm thề, tiếp lấy hắn liền nói với Liễu Phong bên cạnh:
“Để ta đuổi kịp hắn trước, các ngươi đuổi gϊếŧ theo sau!!!”
Nói xong một bước đạp trên cành cây, thân thể lướt ầm ầm ra, tốc độ tăng lên, đuổi sát Liễu Thiên Minh.
Cùng lúc đó Liễu Thiên Minh, vẫn đang một mực chạy trong cánh rừng.
Bỗng nhiên, Liễu Thiên Minh sắc mặt lập tức biến đổi, lật người lại, tránh đi một kiếm bất thình lình.
Mũi kiếm cơ hồ xẹt qua chóp mũi hắn, kém một chút liền một kiếm chém người hắn thành hai nữa.
Thân thể Liễu Thiên Minh rơi xuống đất, lăn một vòng trên mặt đất.
Nhưng không đợi hắn đứng vững, lại là một kiếm mang theo khủng bố chiến khí mà đến.
“Liễu Sơn!”
Liễu Thiên Minh thấy rõ người vừa mới tới, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, nghênh tiếp một kiếm của đối phương.
“Keng!”
Hai kiếm đυ.ng nhau, Liễu Thiên Minh cả người mang kiếm bay rớt ra ngoài, đυ.ng vào thân cây sau lưng, cánh tay run lên, khóe miệng chảy máu. Mặc dù Liễu Thiên Minh hắn có được ngũ tinh Chiến Giả thực lực, nhưng nếu so sánh với cửu tinh Chiến Giả cấp bậc của Liễu Sơn vẫn như cũ có chênh lệch không nhỏ, lại thêm Liễu Sơn rõ ràng ra tay độc ác, Liễu Thiên Minh làm sao có thể ngăn cản.
“Hừ, Liễu Thiên Minh, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy ra lòng bàn tay của chúng ta, đơn giản chính là nằm mơ!” Liễu Sơn nhìn Liễu Thiên Minh, cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, Liễu Sơn xông ra như tên rời cung, đạp nhẹ trên mặt đất hai cái đã đến trước mặt của Liễu Thiên Minh. Một kiếm khủng bố đâm về Liễu Thiên Minh, hắn cần tiêu diệt Liễu Thiên Minh càng nhanh càng tốt, nếu để 3 tên kia đến kịp thì lúc đó bí mật trên người Liễu Thiên Minh hắn cũng không sơ múi được gì.
“Liễu Sơn, là ngươi tự tìm đường chết!”
Liễu Thiên Minh cười lạnh, một mảnh khói đen che phủ thanh kiếm của hắn, nháy mắt đâm vào người Liễu Sơn.
“Xoẹt!!!”
Kiếm của Liễu Thiên Minh đâm vào ngực Liễu Sơn, Liễu Sơn trợn to hai mắt không thể tưởng tượng được nhìn về ngực mình.
“Chiến...Chiến Sư cấp bậc!!!” Liễu Sơn hai mắt khó tin nói, hắn không thể tin được thực lực của Liễu Thiên Minh lại mạnh đến như vậy.
Không cam lòng, phẫn nộ, sợ hãi đan xen lẫn nhau, nhưng Liễu Thiên Minh căn bản không có ý định cho hắn cơ hội, thanh kiếm trong tay chém thân thể Liễu Sơn thành hai mảnh.
Miểu sát, chân chính miểu sát!
...
Vương về đến Nguyệt gia, hai thị vệ gác cổng nhìn thấy hắn, nhanh chóng thi lễ. Ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương. Bọn hắn có thể cảm nhận được một khí tức sát phạt trên người Vương.
“Nhanh đi thông tri cho phu nhân cùng tộc trưởng!!!” Nhìn bóng lưng Vương đi khuất, hai tên thị vệ nhanh chóng đi báo với Nguyệt Tôn cùng Vân Nhiên.
...
Nguyệt Tôn cùng Vân Nhiên nhanh chóng đi đến phòng Nguyệt Vương, vừa vào phòng, Vân Nhiên đã lập tức ôm Vương vào lòng, hỏi han rối rít:
“Vương nhi! Con về rồi! Nhanh, để mẫu thân nhìn xem có gầy đi tí nào không?”
“Mẫu thân! Ta ổn mà!!!”
Nguyệt Tôn nhìn Vương một hồi, sau đó nở nụ cười nói:
“Về là tốt rồi! Mà xem ra lần rèn luyện này con đạt được nhiều thứ tốt nha!!!”
“Huynh còn nói được!!! Ta còn chưa xử vụ huynh tự tiện để Vương nhi ra ngoài! Huynh biết bên ngoài nguyhiểm lắm không?” Vân Nhiên quay sang trách mắng Nguyệt Tôn.
Nguyệt Tôn cười trừ, sau đó hỏi Vương:
“Có gặp nhiều nguy hiểm không?”
“Chỉ gặp vài yêu thú mạnh thôi! Phụ thân đừng lo!Nhưng...nhưng Hỏa Lang Thuẫn mà người cho...đã hỏng mất rồi!!!” Vương gần như dấu toàn bộ chuyện mình gặp phải, dù gì chuyện cũng đã qua, có kể lại cũng chỉ đệ phụ mẫu hắn lo lắng mà thôi.
“Thôi không sao! Được rồi, con nghỉ ngơi đi! Sắp đến tỷ thí của các gia tộc trên trấn Thanh Thủy rồi đấy! Cố gắng thể hiện cho tốt!” Nguyệt Tôn nói, sau đó kéo Vân Nhiên ra khỏi phòng.
...
Sau khi nghỉ ngơi, Vương lại tiếp tục lao đầu vào tập luyện, hắn cần phải gia tăng thực lực trước khi đến tỷ võ của các gia tộc trên Thanh Thủy trấn.
Lần này, hắn tập luyện Vô Ảnh Bộ, mặc dù hắn đã tập luyện Vô Ảnh Bộ nhiều nhưng vẫn chỉ nắm được da lông bên ngoài.
Vô Ảnh Bộ giúp võ giả tăng tốc độ di chuyển trong thoáng chốc, rồi tăng tốc độ đánh.
Đạt đến cảnh giới cuối cùng có khả năng vô hình trong 0.5 giây.