Cảnh Sát Chu Của Tôi

Chương 22. Ghen tỵ đỏ mắt

Hạ Hồi,

Cuối tuần tại resort Sherra,

Hôm nay là đám cưới của Lưu Tử Sâm, thân là anh em chí cốt nên đương nhiên cả ba người gồm Chu Thiệu Huy, Trình Tinh Húc, Cao Vu Quân đều có mặt trong dàn phù rể từ rất sớm để phụ giúp.

Tiệc cưới được tổ chức ở bãi biển ngoài trời, hoa hồng Juliet nhập khẩu từ Anh dùng để trang trí phủ kín từ lối đi cho tới sân khấu, khung cảnh lãng mạn sang trọng nổi bật giữa một khoảng không gian rộng lớn thu hút rất nhiều ánh nhìn ao ước ngưỡng mộ.

Tới giờ làm lễ, nhìn cảnh tượng cha cô dâu từ từ dẫn cô dâu lên sân khấu, khi trao tay con gái mình cho người đàn ông mà sau này con gái sẽ gắn bó cả đời, hai mắt cha cô dâu đã ẩm ướt, hành động như có chút không nỡ, nhưng sau đó liền vỗ vỗ lên vai chú rể, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn uy phong căn dặn:

"Ta giao con gái ta cho con, hãy chăm sóc con bé thật tốt vào nhé!"

Giây phút đó khách mời ai ai cũng xúc động không thôi, có người còn sụt sịt mũi, rơm rớm nước mắt.

Bữa tiệc gần kết thúc, khoảnh khắc mà mọi cô gái từ độc thân cho tới đang có người yêu đều mong chờ nhất đó chính là bắt hoa cưới từ cô dâu.

Nhiều người vẫn luôn tin rằng nếu ai bắt trúng hoa cưới thì sẽ sớm tìm được ý trung nhân và sẽ là người tiếp theo kết hôn, thế nên không khí lúc này cực kì hồi hộp xen lẫn háo hức.

"Một, hai, ba!"

Cô dâu vừa dứt lời, bó hoa trên tay lập tức bay trên không trung trong sự chờ mong của những cô gái đứng phía sau.

"A...Lệ Mẫn, là Lệ Mẫn bắt được hoa cưới..."

"Chúc mừng cậu nhé Lệ Mẫn, cô dâu tương lai của chúng ta đây rồi!"

"Hoa cưới của cô dâu đúng là hiệu nghiệm thật nha! Mới bắt được là đυ.ng trúng người trong mộng luôn...đúng là ý trời đã định..."

"Ây da...cặp đôi mới của chúng ta đây rồi!"

Vẻ mặt Triệu Lệ Mẫn hiện rõ sự bất ngờ cùng kinh hỉ khi bắt được bó hoa cưới từ cô dâu cũng là bạn tốt của mình. Có lẽ do luống cuống nên bản thân giữ không bằng không tốt mà nghiêng sang một bên, vô tình đυ.ng phải một thân ảnh cao lớn vững chãi đang đứng gần đấy.

Tới khi nghe thấy tiếng trêu đùa của mọi người, cô liền tò mò ngước mắt lên nhìn thì phát hiện ra người đàn ông mà cô đang dựa vào lúc này chính là Chu Thiệu Huy, người mà cô đã thầm thích nhiều năm nay.

"Cô không sao chứ?"

Chu Thiệu Huy theo phản xạ nhạy bén đưa tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của Triệu Lệ Mẫn để cô không bị té.

Khi nãy hắn ngồi ăn còn chưa được bao lâu thì bị mấy người phù rể trong đó có Trình Tinh Húc và Cao Vu Quân lôi kéo ra đây xem chuyện náo nhiệt. Vừa mới tới nơi, thấy đám đông đa số là phụ nữ đang reo hò la hét, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cơ thể nữ nhân mềm mại ngả vào lòng.

Tuy hành động của bọn họ người ngoài nhìn vào đầy vẻ thân mật ái muội nhưng Triệu Lệ Mẫn vẫn tinh ý cảm nhận được giọng nói và ánh mắt của hắn lại mang theo mấy phần lạnh lùng xa cách.

"Em không sao, cảm ơn anh..."

"Không có gì, không sao là tốt rồi."

Thẹn thùng xen lẫn xấu hổ, hai bên má Triệu Lệ Mẫn thoáng ửng hồng như hoa đào, bàn tay đang nắm lấy cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Chu Thiệu Huy có chút luyến tiếc không nỡ buông.

Giây phút này có thể ngưng đọng lại thì tốt biết mấy!

Cùng lúc đấy,

Ở nhà hàng trên tầng thượng của resort Sherra,

"Hôm nay mọi người chơi vui chứ? Nếu có bất cứ cái gì không hài lòng khi ở đây hãy thoải mái góp ý với tôi nhé?!"

Lưu Mộ Khâm đúng kiểu chủ nhà thân thiện, từ lúc mọi người vừa tới đây đã nhiệt tình giới thiệu tất cả các loại hình giải trí, thư giãn có ở trong khu resort của gia đình mình.

"Đây chính là resort tuyệt vời nhất mà tôi từng ở, kể cả khách sạn sáu sao bên Mỹ cũng không hoàn hảo bằng Sherra. Giám đốc Lưu của chúng ta đúng là tuổi trẻ tài cao, không chỉ đẹp trai mà còn tài giỏi nữa."

"Sherra trên cả tuyệt vời, sau này chắc chắn tôi sẽ dẫn bạn bè tới đây."

Mấy người bạn đi cùng thi nhau tâng bốc, lấy lòng Lưu Mộ Khâm.

"Trương tiểu thư thích nơi này chứ?"

Lưu Mộ Khâm nghe mấy lời khen sáo rỗng kia trong lòng không khỏi khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn cười cười không nói gì thêm, sau đó quay sang Trương Tử Dao, ánh mắt đầy quan tâm khẽ hỏi.

Cả ngày hôm nay hắn đã hoá thân thành một người đàn ông ga lăng dịu dàng, chu đáo ôn nhu mong bản thân sẽ để lại ấn tượng tốt đối với Trương Quân Dao. Hắn biết Sở Duệ Đường cũng đang có tình cảm với cô, nhưng đàng gái đã nói bọn họ chỉ là bạn thanh mai trúc mã, điều đó chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội.

"Từ khung cảnh cho tới cách bài trí, mỗi nơi đều toát lên được sự độc đáo mới lạ nhưng cực kì hài hoà, từng không gian đi qua lại tạo cho du khách cảm giác như đang lạc tới những đất nước khác nhau, vô cùng hưng phấn thú vị. Điều đó cho thấy Lưu tổng đã rất tận tâm với công việc của mình."

Trương Quân Dao tinh tế đưa ra lời nhận xét, câu nói thể hiện sự khen ngợi nhưng lại không quá phô trương.

"Nghe nói Trương tiểu thư từng đi du học bên Pháp và hiện đang là giảng viên của Học viện Mỹ thuật trung ương, hôm nay được nghe những lời góp ý này thật sự là vinh dự cho Sherra."

"Lưu tổng lại quá lời rồi, Sherra của Lưu tổng nổi bật như vậy chắc chắn sẽ càng ngày càng thu hút khách du lịch trong nước lẫn quốc tế. Tới lúc đó chỉ sợ giá phòng tăng cao, khách đặt kín chỗ, muốn quay lại đây để nghỉ dưỡng sẽ khó khăn trắc trở như Đường tăng đi thỉnh kinh mất."

Trương Quân Dao hài hước đáp lời.

"Như vậy đi, sau này bất cứ khi nào Trương tiểu thư muốn tới đây nghỉ ngơi, chỉ cần nói trước với tôi một tiếng, chắc chắn sẽ luôn có một phòng đặc biệt dành riêng cho Trương tiểu thư."

Tối nay Trương Quân Dao mặc chiếc váy xanh dương cổ yếm dài trên đầu gối làm tôn lên bả vai trơn bóng mịn màng cùng hai chân thon dài nuột nà. Tuy cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên nhưng như thế lại càng tôn lên từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt.

Thoạt nhìn cả người tràn ngập sức sống, thanh thuần xinh đẹp như đoá hoa mùa xuân.

Trong đầu Lưu Mộ Khâm bỗng nhiên xẹt qua những hình ảnh ái muội sắc tình khi nghĩ tới lúc hắn và mỹ nhân được ở chung một phòng...

Ngồi bên cạnh, tất cả những lời nói cùng ánh mắt thèm khát của Lưu Mộ Khâm khi nhìn Trương Quân Dao đều lọt vào mắt Bạch Hiểu Huệ. Từ lúc bắt đầu bữa tối tới giờ cô còn chưa nói được câu nào, cổ họng uất ức nghẹn đắng, nếu không có cô ta thì chắc chắn tối nay cô sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người.

Tình huống này khiến Bạch Hiểu Huệ chua chát nhận rõ giá trị của mình: cô luôn ở phía sau Trương Quân Dao, dù cho cô có làm bất cứ thứ gì, dù cho cô có cố gắng thể hiện bản thân tốt đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn thua cô ta. Vì cái gì mà cô ta có thể dễ dàng khiến đàn ông yêu thích, mê muội cô ta như vậy? Cô không cam tâm!

Sự đố kị như núi lửa phun trào, hàm răng nghiến chặt, Trương Quân Dao, thứ tôi không có được thì cô cũng đừng mơ có được. Xem ra những tấm hình cô cố tình chụp ngày hôm nay đã phát huy tác dụng rồi. Chỉ lát nữa thôi, để xem tới lúc đó cô có còn dáng vẻ kênh kiệu này nữa không?!

Ở phía bên này, tâm trạng Sở Duệ Đường cũng không tốt hơn là mấy. Trên bàn ăn mọi người thay nhau cười nói vui vẻ, không khí hào hứng sôi nổi nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng cho bản thân, chung quy cũng đều vì lợi ích cá nhân mà thôi.

"Anh Duệ Đường, có chuyện gì sao? Em thấy anh từ nãy giờ vẫn ăn gì?"

Mắt thấy Sở Duệ Đường đang ngồi thất thần, Bạch Hiểu Huệ liền bắt lấy cơ hội tiếp cận, ân cần hỏi han.

"Ân, không có gì, cảm ơn Bạch tiểu thư đã quan tâm."

Sở Duệ Đường không lạnh không nhạt nói.

"Em thật sự rất ngưỡng mộ chị Dao Dao, đi tới đâu chị ấy cũng được nhiều người chào đón yêu mến, nhất là đàn ông. Làm bạn trai của chị ấy có lẽ anh đã phải bận lòng và lo lắng nhiều lắm đúng không?"

Thanh âm ẩn chứa sự đồng cảm, thỏ thẻ an ủi bên tai của Bạch Hiểu Huệ khiến Sở Duệ Đường vô thức quay qua nhìn cô ta chằm chằm một hồi.

Cô gái này nhìn qua thì có vẻ đơn thuần hiểu chuyện nhưng nếu nghe kỹ những lời cô ta nói về Trương Quân Dao anh có thể mơ hồ nhận ra sự ganh ghét, ý xấu nhiều hơn ý tốt.

"Tôi nghĩ được làm bạn trai của Quân Dao chính là một sự may mắn thì đúng hơn, tôi hoàn toàn tin tưởng con người của cô ấy. Bạch tiểu thư đây dù sao cũng là em gái trên danh nghĩ của cô ấy nhiều năm, lẽ ra phải hiểu rõ điều này hơn tôi chứ, không phải sao?!"

Câu nói của Sở Duệ Đường như cái tát vả thẳng vào mặt Bạch Hiểu Huệ. Cô ta vốn tưởng có thể dùng mấy lời lẽ ám chỉ kia để chia rẽ tình cảm của hai người họ, thế mà kết quả lại khiến người ta ghen tỵ đỏ mắt.

"Tất nhiên là em biết rõ chứ! Anh Duệ Đường đúng là một người bạn trai tốt, dù ai có nói gì đi chăng nữa vẫn luôn bảo vệ người yêu mình hết mực. Sau này em chỉ mong có thể gặp được một người bạn trai giống như anh thì hạnh phúc biết mấy!"

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Bạch Hiểu Huệ linh hoạt xoay chuyển tình thế câu chuyện.

Đúng lúc ấy thì điện thoại của cô ta nhận được thông báo tin nhắn mới, tới khi mở ra xem thì nội dung rất ngắn gọn: Hình cô gửi đã rửa xong.

Đọc tới đây, khoé môi Bạch Hiểu Huệ kín đáo nhếch lên nụ cười đầy bí hiểm, trò chơi đang dần thú vị hơn rồi đây...