Sau khi vào đại học Mạnh Vãn Thanh thuê một căn phòng nhỏ ở làng đại học, Tống Giai Giai ở bên cạnh phòng cô.
Tuy rằng tình bạn của hai người khăng khít, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn tương phản, cô đi sớm về sớm, rảnh rỗi thảnh thôi, Tống Giai Giai làm hội trưởng hội học sinh, công việc bận rộn, thường xuyên đến rạng sáng cũng chưa về nhà.
Vì không để quấy rầy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhau, hai người mới bàn bạc thuê hai phòng, thỉnh thoảng qua phòng bạn mình chơi là được.
Mơ màng hồ đồ trở lại phòng, Mạnh Vãn Thanh đi vào phòng tắm rửa.
Cô ngồi trên ghế nhỏ, mở vòi hoa sen, dội nước lạnh lên thân thể nóng rực.
Cô luyện tập vũ đạo chưa bao giờ thất thố giống như ngày hôm nay, suốt ba giờ học, cô thay ba miếng băng vệ sinh, mỗi miếng đều ướt đẫm, cuối cùng cô không mang đủ miếng, phải mặc qυầи ɭóŧ ướt về nhà...
Chẳng lẽ cơ thể cô tịch mịch 22 năm, bắt đầu thèm đàn ông hay sao?
Ôn Dĩ Sâm nhìn cô, cơ thể cô lại nóng bừng như cháy, vừa chạm tới cô, mật nước ở nơi riêng tư lại chảy đến mức không cầm nổi
Lần cuối cùng cô còn cứ thế tiết ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Dĩ Sâm mà cao trào, tuy rằng đã cố nhịn, nhưng cô cũng không biết anh có phát hiện hay không...
Nước lạnh không có tác dụng gì.
Mạnh Vãn Thanh dựa vào bức tường, đôi tay vuốt ve chính mình theo ký ức từ Ôn Dĩ Sâm, từ cánh tay, bả vai, lưng, vòng eo, đến đùi, mật nước phía dưới nhịn không được lại phun ra.
Tay cô đi tới trước ngực, vuốt ve đôi vυ' trắng nõn.
Ôn Dĩ Sâm không sờ vào đó, nhưng cô cảm giác anh vẫn luôn lơ đãng liếc qua đây.
Kỳ lạ hơn là, cô không chán ghét anh nhìn mình.
Nếu bàn tay có mấy vết chai mỏng kia vuốt ve nơi tròn trịa của cô...
“Ôi……” Thanh âm nhịn không được phát ra.
Mạnh Vãn Thanh ăn ngon biết vị, đầu ngón tay đảo quanh đôi vυ' phấn nộn, thỉnh thoảng lại vân vê quả anh đào.
Nhẹ nhàng nhéo nhéo, dần dần có một cảm giác kɧoáı ©ảʍ lan xuống phía dưới, tập trung vào nơi riêng tư.
Cô nhịn không được tìm kiếm xuống phía dưới.
Đôi chân trắng nõn hơn mở ra, chuẩn xác tìm được nguồn mật đó.
Chất lỏng nhầy nhụa, không nhiều giống như khi đi học, cô biết bên trong đã ướŧ áŧ đủ rồi.
Đầu ngón tay vòng vòng bên ngoài, móng tay nhẹ nhàng gãi lên.
Cơ thể còn muốn nhiều hơn, cô tìm được nhụy hoa bên dưới.
“Ha a……”
Ấn vào nhụy hoa, cả người cô run lên, đầu ngón tay vòng vòng, vê áp mấy cái, chỗ sâu trong nguồn mật tuôn chảy một nguồn mật dịch.
Lại cao trào.
Sắc mặt Mạnh Vãn Thanh ửng hồng, nước lạnh không giải quyết được cơn nóng rực mà người đàn ông mang lại cho mình.
Một đôi mắt ướt đẫm nhìn bốn phía, chỉ có một vật thon dài đập vào mắt.
Cô cầm lấy bàn chải điện hồng nhạt, mở nút lên, đặt lên nhụy hoa
Nhụy hoa cảm nhận được chấn động, ngăn không được tiếng rêи ɾỉ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn dựa bản năng, cầm bàn chải điện muốn đâm vào cửa động.
Cửa động hiếm khi được căng ra, nhưng bàn chải điện lại quá thô, không thể nào vào được, chọc vào càng khó nhịn hơn.
Mạnh Vãn Thanh cảm giác cơ thể trống rỗng vô cùng, nhu cầu cấp bách muốn tìm một vật để lấp đầy.
Cô vẫn mở bàn chải điện, cầm bàn chải đánh răng nhắm vào huyệt động.
Chỉ vào được mấy cm thì gặp trở ngại.
Hơn phân nửa là màиɠ ŧяiиɧ của mình.
Cô nghe nói lần đầu tiên đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ thì đau lắm nên có chút do dự.
Nhưng Ôn Dĩ Sâm mang đến cho cô quá nhiều du͙© vọиɠ, hàm răng cắn chặt, bàn chải đánh răng đâm mạnh vào
“Ôi…… trướng quá……”
Kỳ diệu chính là, lần đầu tiên của cô lại không đau.
Có lẽ vì hôm nay nước mật chảy nhiều, bàn chải đánh răng có dính một ít máu, nhưng cô lại không có cảm giác đau.
Cô xem bàn chải đánh răng như ngón tay của Ôn Dĩ Sâm, rút ra lại cắm vào, trong miệng ầm ừ than nhẹ.
Mỗi khi đầu bàn chải chạm vào hoa tâm, mật huyệt lại nảy lên thỏa mãn, dừng không được…
Ôn Dĩ Sâm ngồi trước máy tính, một đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn vào màn hình.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, theo dõi từng động tác, bám sát bóng dáng nhảy múa của cô gái nhỏ.
Lúc mới bắt đầu, đúng là Mạnh Vãn Thanh rất nghiêm túc, nhưng không biết sao vào đoạn sau, dáng vẻ của cô lại không thích hợp.
Hàm răng cắn môi đỏ, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía màn hình, gò má còn hồng lên kỳ lạ.
Vốn anh tưởng rằng học sinh này lần đầu tiên được giáo viên nam chỉ đạo, cho nên cô mới có chút phân tâm.
Nhưng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô nói mình là sinh viên khoa vũ đạo đại học A, biết cả Hà Hàn, anh lại thấy không phải vì ngượng ngùng mà thất thố.
Mãi đến lúc vừa rồi khi quét dọn, nhìn thấy số giất vệ sinh lớn nhỏ xuất hiện trong thùng rác, nghi vấn này mới được giải đáp.
Không ngờ được suốt ba tiếng đồng hồ, cô lại chảy nước nhiều như vậy...
Yết hầu của Ôn Dĩ Sâm lăn lăn, cảm thấy khát nước quá nên uống mấy ngụm nước.
Anh tìm hiểu qua bạn mình là Hà Hàn, Mạnh Vãn Thanh là một cô gái rất ngoan, bởi vì khuôn mặt và dáng người như vậy, không thiếu người theo đuổi cô ấy, nhưng lại chưa từng có bạn trai.
Nghe nói mỗi lần từ chối cô đều lấy lý do tại mẹ, theo đúng câu cửa miệng “Mẹ bảo”, nhưng chỉ cần tìm hiểu, chẳng qua vì tình huống trong nhà như vậy, cho nên cô mới tôn trọng mẹ của mình thôi.
Cô gái nhỏ sạch sẽ giống như tờ giấy trắng, ít nhất không kinh nghiệm gì, thế nhưng không có kinh nghiệm lại nhảy cảm đến như vậy?
Đang nghĩ ngợi tới đây, cô gái nhỏ lại nhắn tin sang.
Mạnh Vãn Thanh: Cảm ơn thầy Ôn.
Còn gửi thêm chiếc icon mèo đen.
Anh từng lấy lý do “gửi video luyện tập” để lấy cách liên lạc với Mạnh Vãn Thanh, thêm bạn bè với cô.
Cô gái nhỏ không biết lại đi uống trà chiều với ai, khoảng một tiếng rưỡi mới trả lời tin nhắn.
Avatar bên góc trái là ảnh tự chụp, thu hút người khác nhấp vào xem.
Ảnh chụp lúc cô biểu diễn thì tiện tay chụp lại, mái tóc đen bối trên đỉnh đầu, đôi mắt hạnh nhìn thẳng như ngập nước, đôi môi anh đào cân xứng, vô cùng quyến rũ.
Đáng tiếc là, ảnh chỉ chụp từ xương quai xanh trở lên, cảnh đẹp đáng nhìn lại nhìn không tới bóng dáng...
Video vừa phát đến cảnh cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, khuôn ngực tròn trịa no đủ nhấp nhô.
Ánh mắt Ôn Dĩ Sâm tối sầm lại, cả người khô nóng, vất vả lắm mới nhịn không cứng lên.
Ngay sau đó, trong video xuất hiện một hình ảnh khiến anh không tưởng tượng được.
Cô gái nhỏ cắn môi đỏ, dường như đang nhẫn nại cái gì đó.
Cơ thể của cô hơi run rẩy, động tác chống chân cũng không xong, ngã trên mặt đất.
Run rẩy?
Ôn Dĩ Sâm nhớ tới lúc đó Mạnh Vãn Thanh quả thật không quá bình thường, hai chân kẹp chặt chạy vào WC.
Anh còn tưởng rằng cô mắc tiểu muốn đi vệ sinh, hiện tại thoạt nhìn lại hình như không đơn giản như thế...
Hít một hơi thật sâu, một tay nắm chặt thân dưới, một tay gõ chữ.
Anh vẫn tự cho rằng mình rất thân sĩ, những năm gần đây không có bất cứ mỗi quan hệ nam nữ hỗn loạn nào, đặc biệt là với học sinh của mình.
Nhưng lần này……
Ôn Dĩ Sâm: Hai ngày sau em qua đây một chuyến, có rất nhiều động tác phải chỉnh.
Mạnh Vãn Thanh: Có điều... trên trường còn có chương trình học...
Ôn Dĩ Sâm: Mỗi ngày luyện một tiếng, ngày nghỉ thì luyện ba tiếng.
Mạnh Vãn Thanh: Vậy có ảnh hưởng tới các học viên khác không ạ?
Ôn Dĩ Sâm: Trước mắt tôi chỉ nhận một học viên là em.
Mạnh Vãn Thanh: Thầy Ôn lo lắng rồi.
Anh tắt di động, nhìn video, tay theo động tác của cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh. Không bao lâu sau, thắt lưng anh đau xót, đứng dậy với lấy giấy vệ sinh, phun ra.