Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 1: Qua đây “ngậm” cho tôi đã

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Thói quen hễ căng thẳng là uống nước của Tô Huỳnh từ nhỏ đến giờ chưa từng thay đổi, ngồi chưa được mười phút, người hầu đã rót nước cho cô hết ba lần. Cô ngại làm phiền người khác, nên khi cảm giác căng thẳng ập đến chỉ đành liếʍ môi.

Toà biệt thự này rộng thênh thang, đồng hồ treo tường cứ lắc lư “tích tắc”, trong đêm khuya vắng lặng âm thanh này càng khiến người ta thấy rợn người. Tô Huỳnh ngồi thẳng lưng đếm theo từng nhịp, khi đếm đến tám mươi chín thì có tiếng bước chân người hòa nhịp với tiếng chuông “tích tắc” của đồng hồ, người đó săm soi cô từ đầu đến chân, nói một cách lạnh nhạt: “Căn phòng đầu tiên bên phải tầng hai.”

Tô Huỳnh cảm thấy người này khá kỳ lạ, cô ngồi dậy, chà sạch mồ hôi giữa lòng bàn tay của mình lên quần, đi theo lối hắn ta vừa đến, đi lên tầng hai.

Cửa phòng để mở.

Người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha đơn đưa lưng về phía cửa, một tay cầm ly rượu, gương mặt giấu sau màn đêm không được ánh đèn chiếu rọi. Ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua khe hở của rèm rửa rọi trên người anh, có thể nhìn rõ được đôi chân dài thẳng tắp đang được lớp quần che đậy.

Tô Huỳnh rời mắt khỏi đôi chân dài ấy, cô cảm thấy người đàn ông này còn lạnh lùng hơn đêm đen.

“Anh đã tắm chưa?”

“Ừm.”

Cô ngập ngừng vài giây, giọng nói gắng gượng như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi cũng tắm rồi, hay là mình vào thẳng vấn đề luôn đi.”

“Qua đây ‘ngậm’ cho tôi đã.”

Lúc Tô Huỳnh nảy sinh cảm giác chống đối, trong đầu cô sẽ tự động nhanh chóng nhảy ra hình ảnh hai cơ thể quấn quýt lấy nhau. Cô cắn răng kìm nén, trả giá với anh: “Vậy lát nữa anh cũng phải “liếʍ”cho tôi.”

“Ừm.”

Cô chợt nhớ ra người đàn ông bên ngoài, sau đó gằn giọng nói: “Tôi không chơi tập thể.”

“Tôi cũng không.”

Tô Huỳnh yên tâm, cô ngồi xổm xuống tháo thắt lưng, nhưng thắt lưng của người đàn ông khác với loại bình thường Trương Bác Viễn hay mặc. Cô mò mẫm cả nửa buổi trời vẫn không biết nên tháo từ đâu, đang định dò hỏi, người đàn ông bỗng vươn tay đến gần. Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay cô, da của Tô Huỳnh như bị điện giật, cả cánh tay của cô tê rần, bên tai chỉ nghe tiếng “kháp”, dây lưng đã được người đàn ông kia tháo ra.

Cô hít một hơi thật khẽ, Tô Huỳnh kéo đai quần của người kia ra để lộ lớp qυầи ɭóŧ bên trong, cô nhấn hai cái vào phần giữa háng người đàn ông qua lớp vải, mềm mại, một cục nhô lên rất to, sau khi cương lên chắc sẽ rất thô và dài.

Cô cẩn thận từng li từng tí lấy thứ ấy ra.

Rất sạch sẽ, không hề có mùi lạ nào.

Ngón tay cong lại khẽ bóp, để dươиɠ ѵậŧ mềm mại trong lòng bàn tay xoa nắn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy, chậm rãi tuốt lên tuốt xuống. Nhưng sau vài phút cố gắng của Tô Huỳnh, cái thứ ấy trượt qua lại trong lòng bàn tay cô nãy giờ, nhưng không hề có ý muốn phản ứng.

Do dự mấy giây, cô cúi đầu ngậm lấy đầu khấc, cổ họng co rút, đẩy không khí trong miệng ra, chỉ bọc lấy đầu khất, lấy lưỡi và phần thịt trong khoang miệng đè ép mυ'ŧ liếʍ phần nhạy cảm nhất.

Cô tưởng người đàn ông này sẽ thoải mái đến độ hít sâu hay run rẩy, nhưng anh không hề. Người đàn ông đó giống như đã chết cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, ngay cả ly rượu đỏ trong tay cũng không hề có chút sóng sánh.

Tô Huỳnh không từ bỏ, sờ về phía túi tinh.

Cặp “bé cưng” ấy giấu dưới dươиɠ ѵậŧ, giống như đứa trẻ ngượng ngùng, cầm nắm chơi đùa nó trong tay vài giây sau, cô vừa liếʍ vừa mυ'ŧ đầu khất và dươиɠ ѵậŧ. Sau cùng há miệng ngậm lấy một viên tinh hoàn, đầu lưỡi lả lướt dạo chơi miêu tả từng đừng nét của nó.

Không có phản ứng, vẫn không có chút phản ứng nào.

Vật đó tuy rất lớn, nhưng hoàn toàn không cương lên. Cứ như là một đống thịt heo biến chất, nhìn được mà không xài được.

Tô Huỳnh cảm thấy không đúng, lại có hơi không cam lòng. Cô sờ lên trên, muốn mò vào dưới góc áo, thế nhưng người đàn ông chợt ngăn bàn tay của cô lại. giọng nói lạnh như băng: “Dùng miệng là được rồi, đừng có sờ bậy bạ.”

Lòng bàn tay của anh không hề thô ráp, nhưng ngón tay cùng với vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ lại có lớp chai rất dày, cả lòng bàn tay không có chút độ âm, lạnh lẽo hệt như con người của anh.

Tô Huỳnh nghẹn ở cổ, không chịu làm nữa: “Tôi đã hầu hạ anh nửa ngày trời, đến lượt anh đáp lễ cho tôi rồi.”

Mọi nguời đều đến để tìm kiếm tìиɧ ɖu͙©, dựa vào cái gì mà từ đầu đến cuối đều chỉ có mình cô phải ra sức?

Vừa dứt lời, bên ngoài chợt dấy lên tiếng ồn, hình như có người đang đánh nhau, đồ vật lộp bộp rơi trên đất. Tiếng ồn nổi bật hẳn giữa trời đêm, Tô Huỳnh thầm cảm thấy bất an, cô càng lúc càng thấy kì lạ với điều gì đó không ổn, ngón tay nhấc phần thịt heo chết kia co lại, hỏi người đàn ông kia: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không cần quan tâm, tiếp tục ngậm lấy.”

Tô Huỳnh thật sự không bằng lòng, cô rút tay lại định đứng dậy, một vật cứng ngắc đè lên huyệt thái dương của cô. Cô giật mình, phút chốc không phản ứng lại kịp, giơ tay lên sờ, đó là cánh tay lạnh lẽo gầy gò của người đàn ông kia, trong tay anh là...

Một cây súng.