Thế giới bên ngoài quán bar vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng đáng tiếc náo nhiệt lại là của người khác. Giờ phút này Đặng Hi Hòa đang ở dưới đáy vực.Nếu có thứ gì có thể khơi dậy ý thức của cô, có lẽ chỉ có ăn mới có thể khiến tâm trạng cô tốt hơn chút.
Cô đi đến gian hàng bán hồ lô ngào đường trước, chỉ vào cây đỏ nhất, to nhất.
Người bán hàng mỉm cười lấy nó xuống cho cô: “Em gái nhỏ đừng nóng giận, bạn trai sẽ đến nhận sai thôi.”
“Tôi không có bạn trai.”
Cô đang cúi đầu trả tiền, động tác đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía sau, khó chịu trừng mắt nhìn người vừa đến: “Anh đến đây làm gì?”
Từ Thanh Yến không trả lời, tiến lên thay cô quét mã QR trả tiền kẹo hồ lô.
“Tôi kêu anh trả tiền sao? Ai muốn anh mua cho tôi? Tự mình đa tình! Làm như hiếm lạ!”
Cô khó chịu kêu gào, ném cây kẹo hồ lô trong tay vào người anh, nhìn thấy một quán trà sữa cách đó mấy mét, cô nổi giận đi đến.
Bắt được cây kẹo hồ lô, Từ Thanh Yến không vội đi theo sát phía sau cô.
Nhưng anh càng bình tĩnh bao nhiêu thì Hi Hòa lại càng khó chịu bấy nhiêu. Khi nhận được trà sữa, cô nhanh chóng nhét vào tay anh: “Trả cho anh, không ai nợ ai!”
Hôm qua khi cô nhận được trà sữa và cơm hộp có bao nhiêu vui vẻ, bây giờ Đặng Hi Hòa lại tức giận bấy nhiêu, cảm giác bản thân bị lừa.
Cô không thích bị trêu đùa.
Cô trợn mắt, hung dữ cảnh cáo: “Không được đi theo tôi.”
“Đi theo nữa, tôi sẽ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Đoạn tử tuyệt tôn?
Giống như nghe thấy chuyện cười, bả vai Từ Thanh Yến khẽ động, cười nhạt.
“Cười em gái anh!”
Dám cười nhạo cô, Hi Hòa bực tức đá vào chân anh.Mu bàn chân bị đau, anh cau mày, nắm lấy cổ tay cô: “Rốt cuộc em đang làm trò gì vậy?”
“Không phải việc của anh.”
Đặng Hi Hòa hất tay anh ra, đi về phía trước.
Lúc này cô đang rất tức giận, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, đi được vài bước, thấy giữa đường có một cục đá to bằng quả trứng, theo bản năng cô muốn nâng chân lên.
Không ngờ không đá trúng cục đá mà chiếc giày đã bay ra ngoài.
Nhìn đôi chân lơ lửng trên không trung, cô không kiềm chế nổi nữa, khóc thét lên.
Trên đời này ngay cả cục đá cũng dám bắt nạt cô.
Từ Thanh Yến đi ở phía sau thở dài, cam chịu đi nhặt giày.
“Em muốn ăn gì không?”
Anh đeo giày vào chân cô, đứng dậy hỏi.
Hi Hòa đưa tay lau nước mắt, xoay người đưa lưng về phía anh: “Không ăn!”
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối ngõ có hàng xiên.”
Âm thanh khụt khịt của cô dừng lại, chậm chạp đáp: “Không đói!”
Giọng điệu rất quyết đoán.
Từ Thanh Yến mím môi, cũng không ép cô: “Được, vậy tôi đi ăn một mình.”
Mười lăm phút sau, trong một quán ăn đông khách, Đặng Hi Hòa há to miệng một ngụm cắn thịt xiên nướng, nhét đầy miệng, rồi cô lại cầm một xiên lòng.
Mà ở bên cạnh cô là một đống xiên tre trơ trọi.
Môi Từ Thanh Yến giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, anh cho rằng tôi ăn nhiều sao!”
Trong miệng nhét đầy đồ ăn, cô mơ hồ nói từng chữ, phồng má trừng anh.
Từ Thanh Yến lắc đầu: “Em vui là được.”
Nếu đây là “không đói bụng”, anh không còn gì để nói.
Hi Hòa cũng không muốn nói chuyện với anh, sự buồn bã và tức giận đã biến thành sự thèm ăn, cô tập trung giải quyết đống thức ăn trước mặt. Mười mấy phút sau cô thỏa mãn sờ bụng.
No rồi.
“Có thể nói chuyện chưa?”
Anh đưa ly trà sữa vừa nãy mua cho cô, người sau hừ nhẹ quay đầu đi.
Không uống.Từ Thanh Yến không còn cách nào, đặt ly trà sữa xuống, lấy hai tờ khăn giấy đưa qua.
Lau miệng.
Đặng Hi Hòa liếc mắt nhìn anh một cái, cánh tay bất động.
Không lau, cho anh cay mắt.
Dù sao cũng là mình đưa tới, Từ Thanh Yến không có khả năng vứt bỏ mặt mũi, đành phải tự mình ra trận.
Không ngờ anh lại lau miệng cho mình, đến khi anh ném khăn giấy vào thùng rác Hi Hòa mới phản ứng kịp, tâm hoảng ý loạn vội che miệng lại, đỏ mặt dạy dỗ anh: “Giữa thanh thiên bạch nhật, đừng động tay động chân…”
Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc em đang nháo cái gì?”
“A, tôi còn có thể nháo cái gì? Tôi chính là một người ngu ngốc.”
Hi Hòa cười lạnh, máy móc nói: “Ngu ngốc đến mức không thể làm phục vụ trong quán bar. Cho nên, tôi khuyên người nào đó tốt nhất nên ít nói chuyện với tôi hơn, bởi vì ngu ngốc sẽ, truyền, nhiễm.”
Hai tay cô chống cằm, từng câu từng chữ lên án, bởi vì nét mặt mềm mại, những lời tức giận cô nói ra hoàn toàn không có lực uy hϊếp, ngược lại càng ngây thơ, đáng yêu.
Từ Thanh Yến hạ thấp khóe miệng, hỏi cô: “Chẳng lẽ không ngốc sao? Năm ba vẫn đang học toán cao cấp, không lo học mà chỉ muốn chơi, thế nào, muốn trượt tốt nghiệp?”
Anh rất hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, Đặng Hi Hòa bị anh làm bất ngờ đến mức toàn thân tiến vào trạng thái ngây ngốc, vài giây sau cô mới hoàn hồn: “Anh có thể câm miệng…”
Cô rũ mắt, có vài phần buồn bã: “Nói đi nói lại, thật ra anh không muốn gặp tôi.”
Ngại cô phiền.
Từ Thanh Yến dừng lại, chậm rãi thu ngón tay, nói: “Sau này em không cần đến quán bar nữa.”
Mặt cô đầy vẻ khinh thường: “Không đi thì không đi, ai thích đi thì đi.”
Cóc ba chân không khó tìm, đàn ông hai chân lại khó tìm sao? Cùng lắm thì đổi mục tiêu.
“Tôi nghỉ làm…”
Cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh: “Nghỉ làm? Quán bar?”
“Ừ.”
Hi Hòa theo bản năng dò hỏi: “Còn bạn học nữ kia của anh thì sao?”
Anh cau mày: “Có liên quan sao?”
Anh với người khác.
Đặng Hi Hòa trả lời dứt khoát: Không liên quan.”Anh với người khác.
Đặng Hi Hòa trả lời dứt khoát: Không liên quan.”
Cô được ăn no, nói chuyện tự tin hơn mười phần.
Cô nhìn anh chằm chằm, háo hức hỏi: “Vậy anh thích nam hay nữ?”
Không khí lập tức im lặng.
Ánh mắt lạnh ngàn năm nhìn cô: “Ngứa da?”
Hi Hòa che miệng, cười đến không thấy mắt: “Xin lỗi, chỉ đùa một chút, đùa chút thôi.”
Giống như chó chết tìm được thần dược hồi sinh, cô lại tràn trề sức sống, thấy trên bàn còn ly trà sữa chưa đυ.ng tới, cô lập tức cầm lên hút một ngụm to.
“Haha, thật ngọt.”
Nói xong cô lại cầm kẹo hồ lô, mở gói, cắn viên trên cùng: “Haha, cũng thật ngọt.”
Cô giống như rơi vào mộng, cả không khí cũng ngọt ngào.
“Thật ra tôi cũng hơi tò mò, có phải anh cãi nhau với người nhà không?”
Ăn xong một viên kẹo hồ lô, cô nghiêng đầu hỏi.
Từ Thanh Yến nhướng mi: “Là sao?”
“Ừm, nếu không sao anh lại thiếu tiền?”
Cô phồng miệng, cho rằng anh đang cãi nhau với người nhà, phun trào nói: “Tôi cũng hay cãi nhau với ba mẹ, nhưng tôi không đủ can đảm để tự đi kiếm tiền, mẹ tôi cũng biết tôi không có cốt khí, chi phí sinh hoạt đều là tôi cầu xin mà có…”
Bởi vì bị kiểm soát huyết mạch kinh tế, lần nào cô cũng là người nhận sai.
“Từ Thanh Yến, anh thật tuyệt.”
Từ Thanh Yến không nói gì, có lẽ anh đang lâm vào trầm tư, rất lâu sau mới cười kỳ lạ, trả lời câu hỏi của cô: “Cứ coi như vậy đi.”
Cô cười khúc khích, vẻ mặt đắc ý như mình đã đoán đúng, vô tư hồn nhiên.
“Vậy anh lại tìm việc khác sao?”
Cô không tìm được lời gì để nói.
“Sắp cuối kỳ, không rảnh nữa.”
Từ Thanh Yến quay đầu đi, sườn mặt đối diện với cô, khẽ nói: “Đề nghị lúc trước của em, tôi sẽ xem xét.”
“Hả, cái gì?”
Mặt cô lộ vẻ khó hiểu.
Anh không kiên nhẫn giải thích: “Toán cao cấp.”
Nghĩ nghĩ, anh nói thêm: “Không thu học phí của em.”
Hi Hòa bừng tỉnh, tâm trạng càng tốt hơn, giơ tay đồng ý: “Xem xét, nhất định phải xem xét kĩ càng.”
“Ừ…