Bất Lực Nữ Hài (Cô Gái Bất Lực)

Chương 2: Dê vào miệng cọp

Hai tay anh tùy ý cắm ở túi quần, lãnh lệ đỉnh mày hơi chọn:

"Cậu làm vỡ kính của tôi, nên tôi không thấy rõ"

"..."Cho nên?

"Đưa tôi về nhà, coi như bồi thường."

Anh nói câu này không có biểu hiện gì, lại là câu trần thuật làm người vô pháp cự tuyệt.

Hoa Ly có chút do dự, một nữ sinh đưa nam sinh về nhà, chuyện như vậy thật đúng là lần đầu tiên nghe. Tuy là bạn học nhưng là rốt cuộc tri nhân tri diện bất tri tâm.

"Tôi có thể kêu taxi cho cậu..."

"Đưa tôi dưới lầu là được." Anh từ chối lời đề nghị của cô.

Rõ ràng thái độ của anh rất kiên quyết, Hoa Ly tựa hồ không thể tránh khỏi, dù sao cái giá của chiếc kính vỡ cũng rất đắt, với khả năng tài chính hiện tại của cô cũng không thể bù đắp được.

"Vậy được rồi, đến dưới lầu vậy."

Dù sao cô cũng không có việc gì làm, cũng nên xin lỗi như một món quà.

Hoa Ly không dự đoán được chính là, nhà anh không xa lắm! Anh đưa cô ngồi xe bus vài trạm, sau đó vào tàu điện ngầm, sau lại lại ngồi xe bus, cuối cùng khi cô sắp choáng váng, anh mới bắt taxi đến.

"Nhà của cậu ở đây ?!"

Từ trên xe một chút tới, Hoa Ly liền sợ ngây người, trường học bọn họ không phải quý tộc trọng điểm gì, học sinh phần lớn đều là con gia đình bình thường. Nhìn căn biệt thự ba tầng cách đó không xa, cô nhận ra người con trai bên cạnh có lẽ không phải dạng bình thương.

"Ừ, vào ngồi cùng tôi đi."

Đây là biệt thự rừng núi ở ngoại thành, bốn phía trừ bỏ đống biệt thự xa hoa kia, chung quanh không có những tòa nhà khác, huống chi là người. Theo bản năng Hoa Ly có chút sợ, cô mở cửa xe muốn rời đi.

"Tôi ... tôi nên về nhà rồi!"

" Tôi cần có thứ giao cho Ngô Tuấn, cậu và Ngô Tuấn cùng một tiểu khu, đúng không." Anh nhàn nhạt nói.

Cô chỉ có thể gật gật đầu, Ngô Tuấn xác thật cùng một tiểu khu với cô.

"Vậy thì đi lấy với tôi đi, đừng lo, xe sẽ không đi đâu."

Cô còn hơi do dự, nhưng tài xế đúng lúc nhìn lên mỉm cười: "Yên tâm đi tiểu cô nương, tôi chờ được, nhớ thêm tiền là được."

Nơi này thật hoang vắng, tài xế sẵn lòng đợi, chỉ thêm tiền cô tự nhiên là nguyện ý.

Biệt thự tuy rộng lớn nhưng không có ai, cánh cửa chạm khắc bị anh đẩy ra, ánh sáng đại sảnh trống rỗng có chút tối tăm. Cô rón ra rón rén đi theo anh phía sau, chậm rãi lên lầu hai.

"Nhà tôi đẹp không?" Anh lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi cô.

Bình tĩnh mà xem xét, đây là một nơi ở xinh đẹp xa hoa, cô là lần đầu tiên thấy.

"Xinh đẹp."

Anh đẩy cửa, đứng ở cửa dẫn cô vào.

"Đến đây đi."

Anh tựa hồ đang cười, đáng tiếc cô lại không để ý, chân đi giày vải tiến lên một bước, lại đột nhiên nghe thấy được một cổ mùi hương quỷ dị, có chút không thích hợp! Tiếp theo, cơ thể cô bắt đầu nhũn ra, ý thức dần dần có chút mơ hồ...

"Cứu ..."

Lúc ngã xuống, cô cảm giác chính mình phảng phất rơi vào một cái hang động lạnh băng, chìm sâu vào trong.