Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 17: 17: Chờ Đi Mai Đánh Cậu Sau

Beta: Hana

Hơi ấm mùa xuân nhanh chóng về lại Nam Thành, thời gian các trường học tổ chức đại hội thể thao mùa xuân cũng sớm hơn những nơi khác.

Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, hai ngày này không cần đi học cũng không cần vào lớp tự học, đối với đa số các học sinh mà nói đây tương đương với hai ngày nghỉ ở trường.

Thậm chí những học sinh hơi lớn gan còn trốn cả hai ngày học này.

Nghi thức khai mạc đại hội thể thao đúng ngay ngày nắng.

Khi vào sân yêu cầu các lớp ăn mặc thống nhất, chỉ cần liếc mắt nhìn xung quanh gần như đều thấy học sinh mặc áo phông đồng phục và quần dài.

Hôm nay Trang Phóng Cầm mặc một cái váy màu sắc rực rỡ hiếm thấy.

Cô đứng bên cạnh hàng lớp, chuẩn bị vào sân.

"Gì đây, cái đám vô tình này?" Trang Phóng Cầm nhìn đội ngũ, "Bỏ áo đồng phục vào lưng quần hết xem nào."

"Nhưng mà xấu lắm" Chương Nhàn Tịnh âu sầu nói.

"Đây là lễ khai mạc, không phải biểu diễn văn nghệ, không cần các em đẹp, chỉ cần nhìn vào có tinh thần là được." Trang Phóng Cầm nói xong, nheo mắt ghé sát lại gần mặt cô.

"Chương Nhàn Tịnh, em trang điểm hả?"

Chương Nhàn Tịnh rụt về sau: "Không có, em là vẻ đẹp trời cho___"

"Tí nữa lãnh đạo đến đây, mím hết môi em vào, đừng để bị phát hiện," Trang Phóng Cầm nói, "Môi tô như vẽ tranh thế này."

Chương Nhàn Tịnh lập tức bắn tim với cô: "Em biết rồi!"

Trang Phóng Cầm quay đầu lại, nhìn người đứng thứ hai từ dưới lên, nụ cười trên mặt thu sạch về.

"Dụ Phồn," Cô nói, "Em có nghe thấy lời cô nói không?"

Dụ Phồn buồn ngủ muốn chết, không còn sức đáp lại, cũng không để tâm cái này.

Cậu nâng mí mắt, tay rề rà di chuyển, nhét vạt áo vào trong lưng quần.

Bởi vì sắp vào sân, đội ngũ xếp theo hàng dọc.

Trần Cảnh Thâm đứng ở cuối hàng, hơi rũ mắt xuống theo động tác của cậu

Dụ Phồn nhét vô cùng qua loa, vạt áo nhăm dúm thành một mớ, đè ra sau eo nam sinh.

Trần Cảnh Thâm nhìn những người bên cạnh, lại nhanh chóng đưa ánh nhìn về.

Sao eo cậu lại gầy hơn người khác nhiều thế này.

Trường quy định hai lớp cùng nhau vào sân, bên cạnh bọn họ là ban 8.

Tả Khoan vốn chẳng có tí sức sống nào, quay đầu nhìn thấy Vương Lộ An, cười phì lên một tiếng: "Phắc, Vương Lộ An, mông cậu cũng to phết, nhìn ngu không chịu nổi."

Học sinh hai lớp cùng cười lên tiếng.

"Mẹ nhà cậu, tại sao lớp các cậu không phải đóng thùng?!" Vương Lộ An đỏ mặt, "Cậu nói đếch gì đó, ai đóng thùng mà trông không ngốc? Cậu nhìn mấy lớp khác đi, mọi người xấu y như nhau!"

Tả Khoan nói: "Cậu quay đầu nhìn lại xem."

Vương Lộ An quay đầu lại.

Dụ Phồn lười biếng đứng đó, buồn ngủ đến mức rũ đầu xuống, hai tay đút vào túi, áo đồng phục rộng rãi đến eo bỗng dưng thắt chặt, đâm ra lại thành một kiểu đẹp trai bừa bộn.

Trần Cảnh Thâm càng khỏi phải nói, mặc dù có hơi yếu ớt, nhưng hình tượng hoàn toàn không có vấn đề gì, tay dài, chân dài, vai rộng, chỉ cần trên mặt có thêm biểu cảm gì đó, có thể đi chụp thẳng sổ tay tuyên truyền cho học sinh luôn.

Vương Lộ An: "...."

Ý gì đây? Hai tên con trai duy nhất toàn trường đóng thùng mà vẫn đẹp tập trung hết sau lưng tôi rồi phải không?

Lễ khai mạc tiến hành một tiếng mới giải tán, lớp bọn họ được chia tới khán đài bên cạnh sân khấu, vị trí rất tốt, chỉ cần quay đầu là được thân mật đối diện với các lãnh đạo trường ngay.

Hôm nay tâm trạng của Trang Phóng Cầm rất tốt.

Đối với cô mà nói, thật ra đại hội thể thao đứng hạng bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần mọi người trong lớp đến đủ, cho dù có đứng hạng chót cô cũng không đặt nặng gì.

Cô lấy đồ ăn vặt tối hôm qua đến siêu thị mua ra chia cho cả lớp, sau đó gọi các thí sinh dự thi trong lớp lại, nhấn mạnh cho từng người một vị trí điểm danh và thời gian thi đấu.

Dụ Phồn bị ép tham gia hai hạng mục, đầu tiên là chạy tiếp sức, cái còn lại là nhảy xa, cùng thi vào hôm nay.

Sắp tới thời gian điểm danh nhảy xa, Dụ Phồn dụi mắt, định tìm một chỗ lén hút điếu thuốc nâng cao tinh thần.

"Bạn học Dụ...."

Dụ Phồn quay đầu lại, là mấy nữ sinh trong lớp, bình thường chẳng nói chuyện được mấy câu.

Một cái túi to tướng mở ra trước mặt cậu, trông rất nặng, phải cần đến hai người mới xách được.

"Bọn tôi dùng quỹ lớp mua ít đồ ăn với đồ uống," Nữ sinh nói, "Trong này có cả Red Bull, nhìn cậu hình như buồn ngủ lắm...Có muốn lấy một lon không?"

Dụ Phồn rũ mắt nhìn thoáng qua cái túi to.

Tuy là bình thường cậu không hề bắt nạt bạn học nào cùng lớp, nhưng thật ra mọi người vẫn hơi e dè cậu.

Thấy thế, mấy cô vội vàng nói: "Nếu cậu không muốn uống thì...."

Nam sinh đưa bàn tay vào trong túi.

Dụ Phồn lấy ra một lon Red Bull, nói: "Cảm ơn."

Dụ Phồn cầm lon Red Bull đổ vào miệng, trông điệu bộ đó, lúc Trang Phóng Cầm quay đầu lại còn tưởng cậu ngang nhiên uống rượu giữa ban ngày ban mặt chứ.

Những học sinh ở lớp khác ngồi lẻ tẻ rời rạc, hơn nửa đều đi thi đấu hoặc đi cổ vũ cho người trong lớp, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng cố lên.

Chỉ có mỗi ban 7 gần như ngồi hết ở đây, người nào cũng cúi đầu làm việc riêng của mình.

Năm ngoái lớp họ là hạng nhất từ dưới đếm lên, ý chí chiến đấu của lớp đã mài mòn từ lâu rồi.

Lần này ai cũng thiếu hứng thú, cảm thấy tham gia đủ là được rồi.

Dụ Phồn xòe tán ô của Chương Nhàn Tịnh ra đứng ngay bên cạnh, ngăn lại tầm mắt của lãnh đạo trên đài chủ tịch, dựa lên tường lướt điện thoại.

Vương Lộ An ngồi trên khán đài, trên tay cầm khoai tây lát, từ lúc ngồi xuống đến giờ miệng chưa ngừng được giây nào.

Cậu ta nhìn người bên cạnh: "Này không phải chứ, sao cậu cũng tham gia đại hội thể thao thế?"

Lớp của Tả Khoan ngồi ngay bên cạnh, Tả Khoan với Vương Lộ An dựa vào nhau, cứ như đều là người của ban 7: "Mấy cậu cũng đến đây hết rồi, một mình tôi trốn còn gì thú vị đâu? Hai cậu báo danh hạng mục gì đấy?"

"Dụ Phồn báo danh nhảy xa với chạy tiếp sức," Vương Lộ An nói, "Tôi chạy 3000 mét."

Tả Khoan: "Cậu có điên không đấy?"

"Tôi không điên, là Phóng Cầm điên rồi." Vương Lộ An nói, "Thôi, tôi cứ chạy bừa đi thôi, dù sao cũng không cần thứ hạng, chạy xong là thắng rồi."

"Biết mình phải chạy 3000 mét mà còn ăn nhiều như vậy?" Chương Nhàn Tịnh ngồi cuối hàng nữ sinh, vắt chéo chân quay đầu lại nói, "Hết khoai lát đến kem, tí nữa cho cậu nôn chết."

"Không thể nào, tôi chưa từng nói với cậu hả? Dạ dày của tôi làm từ sắt đó." Vương Lộ An chia khoai lát cho người bên cạnh, "Ăn không, Dụ Phồn."

Dụ Phồn ngáp một cái: "Không ăn."

Cậu tìm một trò chơi trong Wechat gϊếŧ thời gian, chơi một hồi lại thấy chẳng thú vị bằng rắn săn mồi.

Mới vừa thoát ra, lại thấy bên khung bạn tốt nhảy ra 1 thông báo mới.

Vừa nhấn vào.

Trần Cảnh Thâm ấn like một bài viết cậu đăng hai năm trước trên vòng bạn bè.

"....."

Cậu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, y như rằng, người phía trước đang cúi đầu chơi điện thoại, lộ ra một đoạn cổ thon dài gọn gàng.

Thật ra trên vòng bạn bè của Dụ Phồn cũng không có nội dung gì, thỉnh thoảng đăng vớ vẩn vài thứ, nếu không có thông báo gửi đến, cậu cũng không để ý người khác có xem hay không.

Nhưng không biết tại sao, Trần Cảnh Thâm ngồi trước mắt cậu, còn lật lại từng cái trước đây cậu đăng.

Mẹ, mẹ nó, rất kỳ cục.

Dụ Phồn xụ mặt ngồi thẳng lên, vừa định bảo Trần Cảnh Thâm đừng có xem nữa, một nam sinh đã bước đến trước mặt Trần Cảnh Thâm trước cậu.

Nam sinh tên là Cao Thạch, là lớp trưởng của lớp.

Cũng đã đấu tranh rất lâu mới bước đến đây.

Cao Thạch do dự hỏi: "Bạn học Trần, cậu rảnh không?"

Trần Cảnh Thâm nâng mắt lên: "Ừ?"

"Thì là, cậu có rảnh viết một bản thảo phát thanh không? 50 đến 100 chữ, khen bừa vài câu là được à." Cao Thạch nói, "Trường yêu cầu mỗi lớp phải viết một bản thảo phát thanh cho từng hạng mục, bây giờ lớp mình còn thiếu hai bản thảo nữa."

Vừa nãy Trang Phóng Cầm vừa dặn cậu ta, thử nhân hoạt động tập thể này giúp cho bạn học vừa chuyển đến hòa nhập vào tập thể lớp xem.

Cậu ta kìm nén cả buổi mới hộc ra được một cách thế này.

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn quyển vở trên tay lớp trưởng, không nói gì.

Cao Thạch: "Nếu cậu không muốn viết cũng...."

"Thiếu hạng mục gì?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Đẩy tạ với nhảy xa á!" Cao Thạch ngẫm nghĩ, nói, "Nhưng mà nhảy xa sắp bắt đầu rồi, sợ là không kịp mất, hay là tôi đổi một bản thảo lên trước cho mục này đi, cậu viết đẩy___"

"Cho tôi một tờ giấy," Trần Cảnh Thâm nói, "Tôi viết nhảy xa."

Cao Thạch vội vàng đưa giấy bút lên, vừa định bảo mấy thứ này lên mạng chép là có hết, lại thấy học bá vừa nhận đã làm, múa bút thành văn.

Ôi trời, anh lớn đứng đầu toàn khối chẳng buồn chép theo khuôn mẫu trên mạng đâu!

Cao Thạch tò mò ló đầu lén nhìn____

Gửi Dụ Phồn, thí sinh dự thi nhảy xa của lớp 11 ban 7.

Hả? Đâu cần viết cụ thể tên ra như thế nhỉ?

Vốn Cao Thạch định nhắc nhở một câu, lại thấy Trần Cảnh Thâm viết rất nghiêm túc, cuối cùng nuốt ngược trở về, tiếp tục xem____

Cậu, tựa như một thanh kiếm trên thao trường, một thanh kiếm sáng rực dưới ánh mặt trời.

Cao Thạch: "?"

Hở? Hình dung vậy được luôn á?

Cậu đứng trong dòng người, là một bức phong cảnh xinh đẹp nhất sân trường.

Cao Thạch: "?"

Tiếng còi vang lên, cậu chạy đi như mũi tên rời cung, nhảy lên như con cóc, bay vọt một đường cong giống như cầu vồng, tỏa sáng lấp lánh ngay trước mắt tôi.

Cao Thạch: "???"

Tinh thần phấn đấu của cậu khiến tôi khâm phục, giọt mồ hôi của nỗ lực làm tôi say mê, dù cho kết quả cuối cùng có như thế nào, cậu vẫn là đóa hồng tươi đẹp nhất trong lòng tôi.

Cao Thạch: ".....?"

Cao Thạch trợn to mắt hết ngẩng đầu rồi cúi đầu, không thể tin nổi thứ này là do Trần Cảnh Thâm với vẻ mặt không cảm xúc viết ra.

____Ban 7 lớp 11, Trần Cảnh....

Cao Thạch chợt hoàn hồn, vừa định bảo học bá ơi thật sự không cần phải kí tên đâu____

"Vèo", trên tay Trần Cảnh Thâm trống rỗng, giấy bị người ta lấy đi.

Anh ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đỏ bừng.

Người này bị điên phải không?

Hiệu quả của Red Bull quá tốt, Dụ Phồn cảm thấy mặt mình dần nóng lên.

Tờ giấy đó bị tay cậu siết thành một cục, cậu nói với Cao Thạch: "Trình độ Ngữ Văn của cậu ta thế nào cậu còn không biết hả? Cậu còn bảo cậu ta viết?"

Cao Thành: "1, 110 điểm."

Tuy rằng không tốt bằng các môn khác, nhưng nếu xách ra xem vẫn được tính ở mức trung bình.

Dụ Phồn không để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu lườm người đối diện.

Trần Cảnh Thâm ngồi thấp hơn cậu, lúc này đang ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt nhẹ như mây gió, nhìn vào cực kì thiếu đòn.

Dụ Phồn đang suy tính xem nên nhét tờ giấy rách này vào miệng anh, hay bắt anh nuốt xuống, giọng của Trang Phóng Cầm đã vang lên trước___

"Dụ Phồn, sao em còn ở đây?!" Trang Phóng Cầm liếc nhìn đồng hồ, "Xuống dưới điểm danh nhanh lên! Sắp bắt đầu nhảy xa rồi!"

Cổ họng Dụ Phồn nghẹn một hơi: "Em biết rồi."

"Biết rồi còn đứng đó? Xuống đi chứ." Trang Phóng Cầm đứng yên hạ lệnh, "Cao Thạch, em đi với Dụ Phồn đi điểm danh, tránh cho đi được nửa đường em ấy lại bỏ chạy."

"...."

Cao Thạch cảm thấy mình đúng là xui xẻo.

Cậu ta thấy Dụ Phồn vẫn đứng yên không nhúc nhích, đang do dự nên mở lời giục thế nào, cậu đã nhấc chân đi xuống dưới.

Lúc đi ngang qua Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn dùng mũi chân đá cặp Trần Cảnh Thâm, lạnh giọng cảnh cáo: "Không cho viết mấy cái bản thảo phát thanh rách này nữa."

Trần Cảnh Thâm bình tĩnh vân vê thân bút, vừa định nói gì đó, cậu đã vội vàng bước xuống bậc thanh, chỉ để lại một câu vừa nhỏ vừa nhanh: "....Cũng không cho lật lại vòng bạn bè của tôi."

-

Dụ Phồn đang xếp hàng điểm danh, Cao Thạch bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần cậu.

"Dụ Phồn, nhóm bọn mình bị chia hơi xui, ai cũng thân cao chân dài, có cả một học sinh thể dục nữa, có khi lại không qua được," Cao Thạch vỗ vai cậu, "Nhưng mà không sao, có tham gia là được, cậu không cần áp lực quá, cố gắng hết sức là tốt rồi."

Người thân cao nhất chân cũng dài nhất trong nhóm - Dụ Phồn: "."

Cậu hơi vặn mình: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"

"À, không vội, tôi cổ vũ cho cậu xong rồi đi." Cao Thạch bật cười, "Với lại trước đây cậu chưa từng tham gia đại hội thể thao, tôi sợ cậu nhảy xong lại quên đi ghi tên."

Còn phải ghi tên nữa à?

Dụ Phồn nói: "Tùy cậu."

Tiếng loa phát thanh cổ vũ chạy 3000 mét vang lên, Cao Thạch nhìn sang hàng thi đấu 3000 mét nam, nghĩ bụng đợi nhìn chằm chằm Dụ Phồn nhảy xa xong phải chạy đi đưa nước cho bạn học thi đấu 3000 mét mới được.

Áo cậu ta bỗng nhiên bị người ta nắm lại.

"Từ đã," Dụ Phồn nhíu mày, "Năm ngoái tôi không tham gia đại hội thể thao."

Cao Thạch giật nảy mình: "Ơ? Phải, đúng thế."

Dụ Phồn nhìn chăm chú cậu ta nhớ lại: "Đến cả sân thể dục tôi cũng không đến."

Thôi xong, Dụ Phồn sẽ không cho là mình đang trách cậu ấy trước đây không tới tham gia đại hội thể thao chứ?

Cao Thạch: "Phải, nhưng mà tôi biết chắc chắn là cậu bận gì đó...."

Tim cậu ta vừa treo lại, lại thấy áo được buông lỏng ra, Dụ Phồn buông cậu ta ra, im lặng quay người đi.

Cao Thạch hít sâu một hơi, không dám nói thêm gì nữa.

Mãi cho đến khi Dụ Phồn ký tên điểm danh, Cao Thạch mới dám len lén liếc nhìn cậu một cái.

Vẻ mặt Dụ Phồn rất âm u, cực kì âm u, mí mắt dùng sức kéo căng, lạnh lùng đến mức sợ chết đi được.

Lúc trước Trần Cảnh Thâm nói thế nào?

Từ lớp 10 đã bắt đầu chú ý đến cậu.

Lúc ở đại hội thể thao, còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu.

Đại hội thể thao năm lớp 10 cậu trèo tường ra ngoài chơi net, Trần Cảnh Thâm xem hạng mục gì của cậu? Thi đấu thể thao điện tử hả?

Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm chơi cậu rồi.

Cao Thạch đứng chờ bên cạnh, thí sinh của các lớp khác ai cũng có người cổ vũ trợ oai, người lớp mình không thể mất thể diện được.

Đến phiên Dụ Phồn, Cao Thạch vừa định há miệng, nam sinh đã nhanh chóng cất bước lấy đà, nhảy lên cao, bóng hình vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung____

Bỗng nhiên Cao Thạch nghĩ, thật ra bản thảo vừa nãy Trần Cảnh Thâm viết cũng không phải không dùng được.

Ghi tên thành tích xong, Cao Thạch vẫn thấy chưa phản ứng lại được.

Miệng cậu ta há ra một hồi lâu, đờ đẫn hỏi: "Dụ Phồn, cậu đứng thứ hai hả? Chỉ thua học sinh thể dục đó một ít thôi hả?"

"Quá đỉnh, trước đây cậu từng luyện rồi hay sao? Tôi còn tưởng cậu...."

"Giáo viên thi đấu lúc nào?" Dụ Phồn ngắt lời cậu ta.

Đại hội thể thao trường cậu cũng có hạng mục của giáo viên, nhưng mà không nhiều lắm, cũng không đưa vào điểm của lớp.

Cao Thạch: "Hình như 11 giờ có một trận chạy tiếp sức, sao thế?"

Chẳng sao trăng gì cả.

Chọn thời gian đánh người.

Trên đường trở về, Dụ Phồn chỉ luôn nghĩ nên đánh Trần Cảnh Thâm làm sao.

Mặt đi, mắt thiếu đòn nhất.

Trần Cảnh Thâm sẽ nói gì để xin tha?

Không thể tưởng tượng được.

Trần Cảnh Thâm có khóc không.

Khóc đi, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa là tốt nhất.

Sau đó cậu sẽ chụp ảnh lại, gắn tấm ảnh vào lá thư tình, cùng dán lên bảng thông báo của trường___

Dụ Phồn không biểu cảm đi ra ngoài đường băng chạy, trong lòng đã đánh Trần Cảnh Thâm 10 trận.

Lúc đi ngang qua một điểm trọng tài nào đó, cánh tay cậu bỗng nhiên bị người ta nắm lại, kéo vào trong đám người đang vây xem bên cạnh.

Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Chương Nhàn Tịnh.

Chương Nhàn Tịnh sửng sốt: "Á____Sao vẻ mặt cậu dữ thế? Nhảy không tốt hả?"

"Sao có thể?" Dụ Phồn nói, "Bỏ tay ra."

Chương Nhàn Tịnh không buông: "Cậu đi đâu đấy?"

"Về."

"Đừng mà, ở đây cổ vũ cho bạn học đã."

Bước chân Dụ Phồn hơi khựng lại, một lúc sau mới nhớ ra bây giờ là chạy 3000 mét nam.

"Vòng thứ bao nhiêu rồi?" Cậu đứng lại, hỏi.

Chương Nhàn Tịnh nói: "Sắp tới vòng thứ 7, chạy gần xong rồi."

Dụ Phồn ừ một tiếng, lướt mắt nhìn mấy bóng người đang chạy sống dở chết dở phía sau một vòng, không tìm thấy người đâu.

"Vương Lộ An đâu?"

"Cậu ta hở," Chương Nhàn Tịnh cười mỉa mai, "Đang ngồi xổm trên lầu dạy học ấy."

"?"

"Tên ngốc đó ăn nhiều thứ quá, gần đến giờ điểm danh thì gào đau bụng, chạy đi vệ sinh....Không có ở đây, học bá đang gánh giúp cậu ta."

Dụ Phồn ngơ ra mấy giây, mới nặn ra một câu: "Cậu nói là ai?"

"Học bá á, Trần Cảnh Thâm." Chương Nhàn Tịnh hất cằm, "Kìa, ở đó đó."

Dụ Phồn nhìn qua theo.

Vóc người Trần Cảnh Thâm cao gầy, cả người mặc đồng phục, tự dưng chen trong đám người mặc quần áo thể thao.

Người chạy 400 mét đã thở hồng hộc thế mà cũng tới tham gia hạng mục 3000 mét??

Dụ Phồn: "Cậu ta chạy chậm 1 vòng à?"

"Sao thế được?" Chương Nhàn Tịnh trợn mắt liếc cậu, "Học bá thâm tàng bất lộ, đang tranh vào top 3 với ba học sinh thể dục đó."

"??"

Dụ Phồn còn chưa phản ứng lại được, Chương Nhàn Tịnh đã gào chung với mấy học sinh cùng lớp bên cạnh: "Tiến lên tiến lên tiếng lên! Tiến lên ngay đi! Nhanh lên! Hô nữa đi!"

"Học bá cố lên!"

"Tiến lên đi học bá! Tiến lên!!"

"Học bá lên điiiiiiiii! Vượt qua mắt nhỏ phía trước đi!!!" Chương Nhàn Tịnh hô to.

Trong tiếng ồn ào của mọi người, Dụ Phồn ngạc nhiên nhìn Trần Cảnh Thâm thêm sức, tăng tốc độ, sau đó trở thành người thứ hai vượt qua vạch đích chạy 3000 mét.

Lúc tăng tốc cuối cùng hơi nhanh, Trần Cảnh Thâm chạy chậm thêm vài bước mới dừng lại.

Anh đững rất vững vàng, sau khi dừng lại hơi khom lưng, nghiêng mặt qua, như đang chờ trọng tài bên cạnh báo thành tích.

Trần Cảnh Thâm hơi đổ mồ hôi, bộ đồng phục trên người chịu đủ tàn phá trong quá trình chạy, cả người rối tung cả lên, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngay ngắn thường ngày.

Nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, gương mặt đẹp đẽ đó kéo căng, khiến cho mấy nam sinh mệt như chó bên cạnh trông hết sức nhếch nhác.

Trọng tài nói một con số với anh, Trần Cảnh Thâm gật ầu, sau đó giống như tất cả những nam sinh khác, vén vạt áo lên lau mồ hôi dưới cằm mình.

Vòng eo căng chặt thoáng lộ ra.

____"Áaaaaa! Hạng hai! Thế nào? Ghi thành tích xong chưa? Tôi đến đưa nước được rồi phải không?"

Tiếng gào chói tai của Chương Nhàn Tịnh kéo Dụ Phồn hoàn hồn lại.

Hiển nhiên Trần Cảnh Thâm cũng nghe thấy tiếng động bên cạnh, ngẩng đầu liếc nhìn cậu.

Tim Dụ Phồn nhảy dựng, lập tức rời mắt đi: "Tôi về đây."

Đánh với người vừa chạy 3000 mét xong, có thắng cũng là thắng không vẻ vang.

Chờ đi, mai đánh cậu sau.

Nhưng mà sao lại thấy cái người này chẳng mệt tí nào thế? Thậm chí còn lấy được cả hạng hai trong số nhiều học sinh thể dục như vầy.

Chẳng lẽ chạy cự li dài giỏi hơn chạy nhanh hả?

Chống chịu không ngã xuống cũng là vì làm màu? Thôi bỏ đi, với cái thể trạng đấy, có khi không quá hai phút nữa là nằm tiếp đất ngay____

Cánh tay bị nắm lấy từ sau, Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng đã bị ép quay người lại.

Đối diện với đôi mắt đen thẳm của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn hơi sững sờ: "Mẹ nó cậu____"

Thân thể Trần Cảnh Thâm hơi lung lay, nhích thẳng về phía người cậu.

Dụ Phồn sửng sốt, vô thức duỗi tay ra đỡ lấy người.

Cậu bị người có vóc dáng còn cao hơn cả bản thân ngã lên trên, đầu gục lên bả vai, thậm chí cậu còn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể Trần Cảnh Thâm.

"Xin lỗi cậu." Hơi thở của người bên trên ấm nóng, dùng giọng nói yếu ớt như sắp choáng đến nơi, ghé vào bên tai cậu nói, "Tôi không đứng vững được.".