Đức nằm sấp một lúc cũng không có hứng thú nhìn tiếp, nên nó đứng dậy, lấy tất chân trong miệng cho mẹ và lau cho ©ôи ŧɧịt̠ sạch sẽ rồi nhìn bà Nga, mẹ vẫn nằm ngửa, dạng chân duỗi thẳng ra ngoài và khóc, đờ đẫn như thể tê liệt.
Nó mạnh dạn bước tới và nhìn vào lỗ l*и nhỏ của mẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Nó bắt đầu chảy ra, và một lượng lớn chất dịch màu trắng sữa ứa ra từ hai mép l*и đang sưng tấy lên của mẹ.
Nó đem chiếc tất vừa lau xong cậu nhỏ của mình, lại lau nên lỗ l*и của mẹ, và nhẹ nhàng lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho của nó, nhưng người mẹ vẫn không để ý hay cử động.
Sau khi giúp mẹ thu dọn hạ thể xong, Nó lấy tất chân của mẹ, nhặt quần đùi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của mẹ, lên trên phòng, nằm trên giường, Nó vừa sợ vừa hơi hối hận, không biết ngày mai là điều gì đang đợi nó.
Ngày hôm sau, Nó bật dậy khỏi giường với tâm trạng bất an, chần chừ một lúc lâu, Nó mở cửa phòng ngủ đi ra, thấy mẹ vẫn đang làm bữa sang như chưa có chuyện gì xảy ra, trong khi mẹ ngồi thẳng vào bàn ăn, bất động. Mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là kết quả của việc khóc suốt đêm.
Nó nhìn thấy vậy, cũng không có tâm tình ăn sáng, vội vàng nói: "Mẹ, hôm nay con không đói, con đi học trước."
Nghe nó nói vậy, Bà Nga đang nấu mì thì cũng dừng lại một chút, rồi tiếp tục làm tiếp nhưng không thèm nói với nó một lời nào, khiến nó cảm thấy hôm qua mình hơi quá đáng, nên thôi…Nó chuẩn bị một số đồ rồi phi xe nhanh mà đến trường.
Sau khi đã đến trường, trong lòng tuy cảm thấy có lỗi với mẹ, nhưng nó thầm nhủ " chỉ lần đầu thì mẹ chưa quen, lần sau...lần sau mình sẽ cho mẹ sung sướиɠ hơn nữa...để mẹ có thể cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ với mình..."
Trong lòng đã sớm có chủ ý, nhưng bây giờ tâm lí mẹ chưa có ổn định, nó cần cho mẹ một chút thời gian...Nên người đàn bà có thể thỏa mãn nó bây giờ chỉ có Hà.
Nghĩ là làm ngay, sau khi đã hết buổi học, nó liền nhắn tin vào số của cô một địa chỉ của nhà. Ngôi nhà này tuy lâu không có ai ở nhưng đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ.
Khi nhắn xong, thấy Hà chỉ trả lời "um", nó biết rằng Hà chắc chắn sẽ đến thì cũng không đợi nữa mà phi xe về nhà cũ, rồi đợi cô đến.
“Ding…Dong” Đức nghe thấy tiếng chuông cửa, Đức giả vờ bình tĩnh bước từ từ đến cửa, vừa mở cửa đã thấy Hà đang đứng bên ngoài...
“Cô Hà, gần trưa rồi, ngày đầu tiên em tưởng cô muốn bỏ cuộc rồi...” Đức chỉ vào đồng hồ treo tường trong phòng khách, kim giờ đã điểm
11 giờ...
“Có chuyện ở nhà, nên cô mới ra ngoài bị trễ...” Nghe cái loại lý do không đáng tin này, Hà xấu hổ, mắt dán chặt vào mũi chân , không dám nhìn thẳng vào Đức...
“Quên đi, vào nhà đi...”
Nó không muốn 2 người lại rơi vào thế giằng co lúc này, vì vậy Đức không có ý định vạch trần sự dối trá của cô , hơn nữa hành vi của cô càng khiến cô dễ bị tổn thương hơn, vì đã lừa dối chồng mình mà đi quan hệ với cậu học trò…đó là một điều tốt cho nó...
" Cô Hà, em hy vọng cô vẫn nhớ nội dung của giao dịch này..."
Thấy cô gật đầu lia lịa, Đức nói tiếp," Trước hết, từ nay về sau, cô phải gọi Đức là "Chủ nhân"... "
" Điều này làm sao có thể "
Làm giáo viên nhiều năm như vậy, cô luôn giẫm học sinh dưới chân, nay lại thấp giọng gọi học sinh của mình là "Chủ nhân", thật sự khiến cô có chút không thể chấp nhận được...
Nhưng bây giờ, vì cô đã đồng ý với thỏa thuận đó, cô sẽ chấp nhận , Mục đích của việc làm này là để trấn áp tâm lý của cô và để cô xem ai là người có địa vị cao hơn giữa hai người...
"Thật sao Nếu ngươi không làm được loại chuyện nhỏ này, chúng ta sẽ không nói chuyện đó nữa... Hiện tại ngươi cởϊ qυầи áo ra cho ta ȶᏂασ
rồi về nhà..." Nó lạnh lùng nhìn nàng, ra dáng muốn kéo...cổ áo ra...
“Đừng,” Hà đặt một tay trước ngực và lùi lại một bước nhỏ
“cô sẽ…cô sẽ nói “
Đức vẫn lạnh lùng nhìn cô , mắt Hà đảo từ bên này sang bên kia, và Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng từ trong miệng ra ngoài, có một số âm thanh không thể nghe được...
“Nói to hơn, ta nghe không được...”
“Chủ nhân…”
Lần này giọng nói vừa vặn nghe được, nhưng hiển nhiên, nó vẫn rất bất mãn...
“Nói to hơn và nhìn em khi cô nói...”
“Chủ… Chủ nhân...”
Ánh mắt của Hà lưu lại trên mặt Đức chưa đầy một giây, sau đó lập tức rời đi...
“Hà...”
Nghe Đức gọi tên cô , cơ thể Hà đột nhiên run lên...
"Hãy nghĩ xem, chỉ trong tháng này, Từ giờ, cô và em sẽ có khoảng thời gian vui vẻ, cả 2 sẽ ổn thôi... Hay là cô thực sự không muốn em trả lại những bức ảnh…”
Lời nói của Đức rõ ràng đã khiến cô cảm động...Sau một lúc, Hà cuối cùng đã hạ quyết tâm, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và buộc mình phải tập trung vào Đức...
"Chủ nhân...“Giọng nói lần này tuy không lớn nhưng vẫn rất rõ ràng.