Khi đã chụp hình và mặc quần áo xong xuôi, Đức mặc kệ Hà đang mệt mỏi mà nằm bệt dưới sàn mà đi về nhà, Khi về nhà Đức coppy ngay những bức ảnh đã chụp vào máy tính... Nhìn những hình ảnh biểu cảm hấp hối, mệt sắp chết của Hà trên màn hình, Đức không khỏi cảm thấy thỏa mãn…vì kiệt tác của mình…
“Dù có mắng chủi cậu thế nào cậu cũng không sửa được…cậu không có lòng tự trọng chút nào, xứng đáng làm đàn ông sao” ... Tuy vừa với đυ. Hà…Nghĩ đến lời nói của Hà khi mắng chửi mình làm Đức vẫn chưa thấy hết giận…Nó nắm chặt tay và quyết tâm lần sau sẽ trừng phạt Hà, làm cho cô biết hắn “đàn ông” đến cỡ nào…
Và Đức không thể tin rằng người phụ nữ lạnh nhạt và kiêu ngạo này vẫn còn gợi cảm như vậy, nghĩ đến trận chiến ở trường vào buổi tối, ham muốn của Đức lại nhen nhóm trong lòng... Đức chọn ra một vài tấm ảnh rõ nét và in ra bằng máy in màu, nó định vào ngày mai sẽ cho cô xem haha…
Nghĩ ngợi một lát, Có lẽ quá mệt mỏi...Đức cố gắng mãi mới dậy được nhưng vẫn đến lớp muộn vào ngày hôm sau...
"Cô giáo Hà bị ốm, hai ngày nay tôi sẽ dạy các tiết học tiếng Anh của lớp thay cô ấy.... " Vừa đến trường nghe thấy thông báo như vậy, trong lòng đột nhiên có chút mất mát... Hai tiết học buổi sáng đều trải qua một cách u mê... Trong giờ giải lao, Đức quyết định bỏ hai tiết học tiếp theo và đến nhà cô
...
Nhà của Hà được tìm thấy trong một ký túc xá không xa trường học... Vừa đến cửa hành lang, Đức đi ngang qua một người đàn ông, có vẻ là chồng của cô Hà, khiến nó hơi run, nói thầm “sẽ không sao đâu” rồi cứ thế mà bước tiếp… một cơn ớn lạnh xẹt qua tim Đức…nhưng may không chuyện gì xảy ra…
Đi lên tầng bốn... “Mai ơi” Đức trở vờ gọi giống chồng cô, đột nhiên, có vẻ như không nghe rõ hoặc quá mệt mỏi mà Hà cũng không nhận ra rồi nói :
“Sao anh không mang theo chìa khóa”
"Cạch ....kéttt..." Cánh cửa mở ra, "Sao anh lại ........." Hà sững sờ...
Đức chen vào trong cửa, "rắc" một tiếng đóng cửa lại một cách êm ái... Sau đó nó nhìn xung quanh, Đây là một gian phòng nhỏ, trong phòng khách, có thể trực tiếp nhìn thấy giường trong phòng ngủ... Ngoài ra còn có một số loại thuốc và hồ sơ bệnh án trên bàn trong phòng khách
"Em…em ở đây để làm gì" Hà run giọng hỏi Đức...
Đức quay lại và nhìn cô ... Hôm nay Hà mặc một chiếc váy chuyên nghiệp màu xám, đôi tất dài chân màu đen quấn quanh bắp chân , và bên dưới là một đôi giày da cao gót màu đen... Tóc cô có vẻ như vừa xõa ra, và cô trông như quả anh đào...đỏ bừng vì có son môi...Cái miệng nhỏ càng làm nổi lên nước da nhợt nhạt và gầy yếu...
Lòng Đức chợt dâng lên một niềm thương cảm và xót xa trong giây phút vừa rồi…Cô thật sự đã đi khám bệnh, nhưng mà cô không thấy dấu hiệu có bệnh…chắc hẳn hồ sơ bệnh án trên bàn hẳn là của chồng cô... Nghĩ đến chồng Hà, chút thương cảm ban nãy đã được thay thế bằng du͙© vọиɠ trỗi dậy trong l*иg ngực...
“Em lại ở đây làm…làm gì ?” Nhìn Đức, Hà có vẻ hơi bối rối, giọng điệu đầy sợ hãi...
"Em đến đây để gặp cô, Không thì...Em làm sao có thể được coi là người đàn ông của cô được" Đức cố tình đặt chữ đàn ông rất nghiêm túc...
"Cậu…cậu thật không biết xấu hổ,"
"Nhưng cô ơi, hôm qua cô có vẻ rất thỏa mãn, em đã chụp lại để chứng minh điều đó nữa nè ......" Nói xong, Đức lấy trong túi áo khoác ra những tấm ảnh đã in màu...mà hiện trên đó là Hà không có mặc quần áo, mà nằm bệt xuống sàn, bên trên khuôn mặt thì dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙…
"trả lại cho cô đi...cô xin em..." Có thể thấy cô đau lòng và bất lực...
“Đương nhiên là có thể đưa cho cô,em còn rất nhiều nữa, những bức ảnh này vốn dị em định đưa cho cô mà...” Đức dúi tấm ảnh vào tay cô ...Rồi nhân cơ hội nắm lấy cánh tay cô...
“Nếu cô muốn, em còn nhiều hơn nữa, em cũng có thể cho cô hết “ Đức tiếp tục trêu đùa cô ...
"Cậu làm thế là vi phạm pháp luật đó...cậu biết không..."
"Không…Không…Em nghĩ đây là bí mật giữa em và cô... Chỉ cần 2 chúng ta không nói ra thì sẽ không ai biết hết..." Đức vừa nói, vừa đưa bàn tay nắm lấy cánh tay của cô sau đó khoác qua vai cô nói:
“Hơn nữa cô cũng rất cần thỏa mãn nhu cầu của mình mà…lão chồng cô nhiều bệnh như vậy…em nghĩ là có vẻ đã không dùng được nữa rồi. ” Tay còn lại của nó cũng ôm lấy cô...Nhưng lại nghe cô nói:
“Bẩn thỉu…tôi không cần” Cô chống cự, vùng vẫy để thoát ra... Thấy vậy Đức buông tay, lùi lại vài bước, và lấy lại tấm cất tấm ảnh vào túi, sau đó cởϊ áσ khoác, đặt lên lưng ghế rồi khẽ bấm nút ghi âm trên chiếc máy ghi âm nhỏ xíu trong túi áo bên kia...
Nhìn thấy Đức làm vậy, cô có chút luống cuống mà nói…:
“Em muốn làm gì ?”
"Em muốn cùng cô xem lại buổi làʍ t̠ìиɦ ngày hôm qua... Hôm qua cô cũng rất sướиɠ lắm phải không"
"Không…không được chồng cô về rồi”
" Nếu anh không quay lại, chúng ta có thể không Đức nhìn th anh vừa rồi và sẽ không trở lại trong một thời gian ngắn, bạn không muốn chồng của bạn đánh giá cao những hình ảnh này... "
" Làm ơn, buông cô ra, em ngày hôm qua ......... "
" Ngày hôm qua không phải cô đã nói yêu em sao…bây giờ em nên làm cho cô càng yêu em hơn " nói xong Đức đẩy cô vào đầu giường trong phòng ngủ...
Rồi Đức rút ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra và tiến về phía Hà nói với giọng của một người bề trên:
"Bây giờ cô hãy chăm sóc ©ôи ŧɧịt̠ cho em như hôm qua đi…nào cầm lấy…nhanh lên”