Chương 1
“Buổi sáng cậu đi đâu vậy?”
Vừa bước ra vào lớp, Đức đã nhìn thấy khuôn mặt băng giá của Hà...
“Thật là khủng khϊếp!” Đức không kìm được mà thầm phàn nàn... Hà là giáo viên chủ nhiệm của Đức, cô ấy dạy tiếng Anh Với nỗi sợ hãi mạnh mẽ, Đức cúi đầu và không nói gì...
"Tại sao, tôi không làm gì được cậu hay sao… nếu cậu không trả lời tôi… Đừng lên lớp, đến phòng làm việc của tôi..."
Hà lạnh lùng nói rồi quay đi không nhìn lại... Đức bối rối và không còn cách nào khác ngoài việc bàng hoàng nhìn theo, suốt quãng đường Đức nghe thấy tiếng “lộp…cộc” của giày cao gót Hà đập xuống sàn... Khi Đức đến văn phòng, Hà ngồi chấm bài tập mà không thèm nhìn Đức, Đức không dám nói một lời, Đức muốn hỏi và sợ làm phiền cô, nên Đức phải đứng sang một bên...
Hà dường như đã quên Đức rồi, lười biếng dựa vào ghế, khoanh chân ngồi xuống, một tay khéo léo phác thảo vào vở bài tập... Mái tóc dài, hơi cong không buộc lên mà lòa xòa như những làn sóng đen... Đôi vai, mái tóc bù xù trên trán che mất đôi mắt, trông hơi lờ mờ... Mũi không cao nhưng nhỏ và đẹp, trên đó có những đốm tàn nhang li ti... làn da màu lúa mì toát lên vẻ khỏe khoắn ...
Đức chưa bao giờ để ý đến khuôn mặt của cô chủ nhiệm bao giờ... Cô ấy thường đứng nghiêm trước bục giảng, hoặc nói năng gay gắt trước mặt mọi người ... Cô giáo là một con vật cực kỳ nguy hiểm đối với học sinh, đặc biệt là những đứa trẻ có hành vi xấu... Ngoài ra... là thù địch, cảm giác thường ngày của Đức đối với giáo viên là sự sợ hãi bẩm sinh, vì vậy Đức không quan tâm đến vẻ ngoài của giáo viên, đây là lần đầu tiên Đức quan sát nó kỹ như vậy... Trung thực mà nói, ngoài sự ghê tởm trong lòng thì Hà không xấu, tuy không phải kiểu xinh đẹp nổi bật nhưng ít ra cũng là
hoa hậu hạng trung, vì ngày thường bị xúc phạm quá nhiều nên Đức luôn nghĩ... cô ấy thật xấu xí...
Cảm giác này kéo dài không được bao lâu, Hà có lẽ cảm thấy mình đã đứng đủ lâu, cuối cùng cũng ngừng viết...
“Quên chuyện bỏ học đi,” Hà nói nhẹ, giọng lạnh như băng, thứ mà cô ấy luôn thích dùng khi khuyên nhủ...
"Tại sao cậu lại không thích đi học? Muốn về nhà càng sớm càng tốt, nếu tiếp tục học sẽ chỉ làm bố mẹ xấu hổ..." Cô ấy nhìn Đức khinh thường, như thể đang xem một con chó...
Dù không phải là lần đầu tiên Đức bị cô ấy làm nhục như thế này nhưng Đức vẫn cảm thấy tức giận trong l*иg ngực, Hà luôn có thể tìm ra
câu nói làm tổn thương bạn nhất, và Đức dường như nghe thấy âm thanh sôi sục trong huyết quản... ...
Hà không nhận ra rằng cô đã quá quen với những lời khiển trách như vậy... Có lẽ, đây là công việc của cô, là cuộc sống của cô... Thực ra,
dù cô có để ý thì cũng không sao... Trước mặt học sinh, địa vị của giáo viên là tối cao...Cũng đủ để răn đe những cơn tức giận không đáng có của học sinh ... Vì vậy, cô ấy tiếp tục nhìn Đức với ánh mắt lạnh lùng...
"Dù tôi có mắng mỏ thế nào cũng không ích gì... Cậu không có lòng tự trọng chút nào, thế mà được coi là đàn ông sao?" ......... Các giáo viên khác trong văn phòng đã lên lớp, và Đức biết Hà không có lớp học vào buổi chiều...
Thời gian còn rất dài... Đức vẫn cố chịu đựng... Kim đồng hồ trên tường cuối cùng cũng nhích lên một bậc...
Hà có thể đã trút được cơn tức giận trong lòng, hoặc cũng có thể do mệt mỏi với những lời mắng mỏ nên cô ngả người ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi... Đức nhìn cô ấy một cách tức giận, và mỗi lời cô ấy nói như một nhát đao vào lòng tự trọng của Đức, nhưng cô ấy là một giáo viên, và Đức phải chịu đựng điều đó trong im lặng...
Có lẽ đang tận mắt đối diện với những học sinh vẫn còn là những đứa trẻ, Hà nằm xuống một cách thoải mái mà không có bất kỳ sự bối rối nào, cô tựa đầu vào lưng ghế..., mái tóc dài gợn sóng xõa xuống lưng ghế xõa ra, lông mi dài che mắt hơi cong, môi hơi hé mở lộ ra một nửa
hàm răng nhỏ...
“trông thật đĩ điếm!” Đức thầm rủa trong lòng, nhưng ánh mắt không thể không dừng lại ở trên người cô ấy...
Hà hôm nay mặc một chiếc váy sườn xám màu vàng kem... Đó là kiểu có đường xẻ ở cả hai bên váy... Đường xẻ rất cao... Cô ấy vô tình để chân phải qua trái và chiếc váy đã hoàn toàn hở ra... Bây giờ, cặp đùi bọc trong đôi tất màu da thịt hoàn toàn lộ ra trước ánh nhìn của Đức, nó nín thở và không chịu rời đi...
Hà không cao, nhưng ngồi trên ghế, đôi chân của cô ấy rất đẹp, cặp đùi của cô ấy tròn và đầy đặn, chiếc quần tất được cuộn lại, để lộ làn da trắng ngần ở gốc đùi , và bắp chân thon thả... dáng người cân đối và khỏe khoắn , toát lên vẻ quyến rũ...
Côи ŧɧịt̠ của Đức áp vào quần jean, và Đức bất giác tiến lên một bước nhỏ và tiến lại gần cô ấy...
Hà vẫn đang ngủ, chiếc váy bó sát ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn nhưng gập ghềnh của cô ấy, đôi đỉnh cao nhô cao và hạ xuống nhẹ , và Đức có thể thấy hình dạng núʍ ѵú của cô ấy khẽ rung lên... Có một khe hở nhỏ giữa đường viền cổ áo và bầu ngực của chiếc váy, để Đức có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong... Bộ ngực đầy đặn được bao bọc trong một chiếc áσ ɭóŧ truyền thống, chỉ lộ ra khe ngực trắng như tuyết, và chiếc áσ ɭóŧ màu trắng...
Đức đột nhiên cảm thấy một sự thôi thúc giống như dã thú trong cơ thể mình, và dường như có chất lỏng chảy ra từ phần dưới của Đức... Hà tỉnh dậy vào lúc này...
Cô ấy dụi đôi mắt ngái ngủ, hình như không biết rằng Đức đã đến gần cô ấy...
“Đứng đó làm gì…đi sang một bên !” Cô vẫn chửi bới với cơn thịnh nộ... Làm nó hơi sợ hãi mà lùi lại phía sau…đứng dựa vào tường mà nhìn cô…
Mặt trời lặn ở hướng tây, hoàng hôn rực lên bầu trời một màu đỏ tang thương...
Đức xoa xoa cái chân đang đau nhức của mình và nhìn ra cửa sổ kính trong văn phòng, không có ai trong khuôn viên cả... Hà cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà...
Cô ấy hờ hững liếc Đức, “Mai gọi gia đình lên gặp tôi, không thì đừng đến lớp!”
“A…” Đức không kìm được nước mắt, tuy đã qua tuổi đánh mắng nhưng bố mẹ Đức cực kỳ nghiêm khắc... Kể từ khi Đức còn là một đứa trẻ, bận rộn với công việc kinh doanh cả ngày nhưng không bao giờ bỏ qua những việc sai lầm mà Đức làm…đặc biệt là việc học hành…, Đức vẫn có những nỗi sợ hãi khôn tả về chúng...
“Bố mẹ em không có ở nhà, họ đang đi công tác...” Đức cúi đầu...nói dối cô..
"Ồ? Ra ngoài, thật trùng hợp, vì em không muốn họ đến, nên tôi sẽ đến thăm nhà bạn tối nay, để họ không phải đến nữa..." Kinh nghiệm của Hà trong lĩnh vực này dường như để được rất nhiều..., ngay lực tức có đối sách mà nói với Đức…làm nó chỉ biết đứng nhìn, và tức giận…không ngờ cô ấy lại không chừa chút đường sống nào cho Đức, và việc về thăm nhà chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn...
Hà cũng không thèm nhìn Đức, vừa bước ra ngoài, đột nhiên dừng lại ở cửa, "tôi đã báo cáo vụ án của cậu nhà trường, xem ra cậu phải để
lại chút kỉ niệm trước khi tốt nghiệp, cha cậu sẽ chắc rất thất vọng quan trọng hơn là... nó sẽ rất ảnh hưởng đến cậu... "Hà mỉm cười... Có lẽ chỉ lúc này, cô ấy mới nở một nụ cười như vậy...
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng chuẩn bị ra về…quay sang nhìn nó mà cũng mỉm cười...
Trong khuôn viên trường dường như chỉ còn lại một bóng hình lẻ loi...là Đức.
Còn tiếp…